"Con trai tôi sao rồi?" Ba của Cố Ngôn là người rất có uy quyền.
Vừa bước vào cửa, ông ta đã hằm hằm khí thế, chất vấn thầy Vương.
Trong lòng thầy Vương thoáng chút khó chịu, nhưng nghĩ đến tình trạng của Cố Ngôn, cơn giận ấy cũng tự nhiên tan biến.
Thầy liếc nhìn Cố Ngôn vẫn đang bất tỉnh trên giường bệnh, rồi quay sang nhìn ông Cố, môi mím lại trước khi mở lời:
"Ông Cố, chuyện này... tôi mong ông có thể bình tĩnh một chút."
Lời vừa nói ra, vẻ mặt tức giận chất vấn của ông Cố lập tức cứng lại.
Ông ta không thể tin nổi, liếc nhìn thầy Vương rồi lại nhìn con trai mình đang nằm trên giường bệnh cách đó không xa.
Ngón tay khẽ run lên, ông ta lắp bắp hỏi:
"Thầy... thầy có ý gì vậy?"
Cùng là đàn ông, thầy Vương hiểu rõ chấn thương lần này của Cố Ngôn có thể gây ra cú sốc lớn đến mức nào với gia đình hắn.
Thấy vẻ mặt ông Cố như không dám tin vào suy đoán trong lòng mình, thầy cũng mềm lòng, dịu giọng nói:
"Tôi biết gia đình ông có điều kiện, nên tôi khuyên thật lòng. Đừng lãng phí thời gian nữa, hãy mời vài chuyên gia đến kiểm tra cho em Cố Ngôn. Biết đâu chấn thương lần này vẫn còn có thể chữa được."
Vừa nói, thầy Vương vừa đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
Giờ ba bà Cố Ngôn đã đến, nhiệm vụ của thầy xem như đã hoàn thành, có thể trở về trường được rồi.
Thế nhưng, ngay khi thầy Vương chuẩn bị bước ra khỏi cửa phòng bệnh thì ông Cố vốn nãy giờ còn ngẩn người, cuối cùng cũng hoàn hồn lại.
Vẻ mặt sửng sốt trên mặt ông ta biến mất, thay vào đó là cơn giận dữ tột độ.
Ông ta quay người bước tới, nắm lấy cánh tay của thầy Vương, gằn giọng chất vấn:
"Rốt cuộc con trai tôi đã gặp chuyện gì ở trường? Các người làm giáo viên kiểu gì vậy? Có biết nó là con trai một của nhà họ Cố không? Nếu thân thể con tôi có vấn đề gì, tôi nhất định bắt các người phải trả giá!"
Gương mặt ông Cố lúc này trở nên dữ tợn, khiến thầy Vương cũng bị giật mình trong giây lát.
Nhưng rất nhanh sau đó, thầy lấy lại bình tĩnh, đồng thời cũng không vui vì bị đối xử thiếu tôn trọng như vậy, sắc mặt trầm xuống.
Thầy cau mày:
"Ông Cố, tôi mong ông hiểu rõ một chuyện. Là con trai ông quấy rối bạn nữ nên mới bị người ta phản kháng mà đá trúng chỗ hiểm. Chuyện này tôi đã nói rất rõ trong điện thoại rồi."
Ông Cố tức tối:
"Không thể nào! Con trai tôi không thể làm ra chuyện như thế. Chắc chắn là cô gái đó vu oan cho nó, là cô ta quyến rũ nó… Cố Ngôn bị cô gái đó đá đúng không? Thầy nói cho tôi biết nó là ai, tôi có thể không truy cứu trách nhiệm nhà trường."
Là người từng trải, sau cú sốc ban đầu khi nghe con mình gặp nạn, ông Cố rất nhanh đã khống chế được cảm xúc, quay sang nhắm thẳng vào điều ông ta quan tâm nhất.
Thầy Vương đương nhiên sẽ không tiết lộ tên Lục Trầm Ngư hay Lâm Thư Kỳ, nên chỉ đáp hờ hững:
"Chuyện này có nhân chứng. Có rất nhiều học sinh đã tận mắt chứng kiến sự việc. Nếu ông có nghi ngờ gì, nhà trường sẵn sàng tạo điều kiện để ông hỏi trực tiếp các em. Ngoài ra, do chuyện này gây ảnh hưởng nghiêm trọng, nhà trường đã quyết định sẽ xử lý bằng cách đuổi học Cố Ngôn.
Mong ông sớm sắp xếp thời gian đến làm thủ tục chuyển trường cho em ấy.
"Thái độ của phụ huynh nhà họ Cố đã như vậy, thầy Vương cũng không cần phải giữ thể diện gì nữa, thẳng thắn truyền đạt lại quyết định của hiệu trưởng. Ông Cố nghe xong sững người, giọng lập tức dịu xuống:"Sao lại có thể như vậy? Chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, sao lại đuổi học con tôi?
Nó còn đang bị thương như thế kia, các người làm vậy là quá đáng rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!