Vì đứng ở phía sau đám đông, lại thấp hơn hẳn so với những người khác nên cô gái này không nhìn thấy rõ chuyện gì đang xảy ra phía trước, chỉ cảm thấy kỳ lạ vì mấy người bạn vừa nói ra đúng những lời trong lòng cô thì bây giờ lại im bặt. Rõ ràng Cố Ngôn làm sao có thể làm ra chuyện như thế được chứ.
Lúc này vừa thấy Lâm Thư Kỳ xuất hiện, cô liền thầm mừng trong bụng. Trước đây Lâm Thư Kỳ từng yêu Cố Ngôn đến c.h.ế. t đi sống lại. Dù bây giờ họ đã chia tay, nhưng cô vẫn tin rằng trong lòng Lâm Thư Kỳ chắc chắn vẫn chưa quên được Cố Ngôn.
Không biết giờ nhìn thấy có người vu oan cho Cố Ngôn, Lâm Thư Kỳ sẽ phản ứng thế nào đây?
Những người khác cũng đã nhìn thấy Lâm Thư Kỳ.
Mọi người lập tức hiểu ý nhau, tự động nhường ra một lối đi cho cô. Ngay cả dì quản lý ký túc xá đi cùng nhóm học sinh cũng im lặng không nói gì.
Trước đó dì vội vàng chạy đến chỉ vì lo lắng cô gái bị bắt nạt sẽ gặp chuyện không hay. Giờ thấy người không sao cả, dì cũng không còn vội nữa.
Chuyện này dù thật sự có nam sinh quấy rối nữ sinh hay là nữ sinh bịa đặt để vu oan cho nam sinh, thì cũng không phải chuyện mà một quản lý ký túc xá như dì có thể xử lý được. Việc của dì bây giờ chỉ là đứng yên tại chỗ, đợi giáo viên phòng Giáo Vụ đến. Trên đường đến đây, dì đã gọi điện thông báo rồi.
Dưới ánh nhìn của mọi người, Lâm Thư Kỳ đi đến bên cạnh Trầm Ngư đang quỳ một gối.
Cô ấy tiện tay đặt đồ ăn khuya vừa mua xuống đất.
"Lúc nãy tôi gọi cho em nhưng em không bắt máy. Hóa ra là vì chuyện này." Giọng Lâm Thư Kỳ có chút nghẹn lại.
Trầm Ngư ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái, rồi rụt rè gật đầu.
"Anh ta đến tìm em à?"
"Vâng, em đang định về ký túc xá thì anh Cố đột ngột xuất hiện, rồi kéo em đến đây. Em không muốn đi, nhưng sức em yếu, không gỡ tay anh ấy ra được… Chị ơi, em sợ lắm…"
Vừa nói, Trầm Ngư vừa rời khỏi vòng tay của đàn chị lớp trên, nhào vào lòng Lâm Thư Kỳ.
Giọng cô gái tràn đầy ấm ức, nghe mà khiến lửa giận trong lòng Lâm Thư Kỳ bốc lên ngùn ngụt. Cô ấy vỗ nhẹ lưng Trầm Ngư, sau đó kéo cô đứng dậy, quay người lại, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Cố Ngôn vẫn còn đang ôm lấy chỗ hiểm, mặt mày nhăn nhó.
Khóe miệng Lâm Thư Kỳ nhếch lên, giọng đầy mỉa mai:
"Cố Ngôn, anh cũng giỏi thật đấy. Thế nào? Mấy em gái nhỏ bên cạnh anh giờ trở thành quá khứ rồi hả? Nên chạy tới đâybắt nạt Trầm Ngư?"
Dù lúc này thân dưới vẫn còn đau âm ỉ nhưng nghe thấy giọng nói móc mỉa của Lâm Thư Kỳ, Cố Ngôn vẫn cố gắng chịu đau trả lời:
"Tôi không có ý đó, là Trầm Ngư hiểu lầm thôi. Tôi chỉ muốn nói chuyện với em ấy."
Cố Ngôn thừa nhận lúc nãy mình có hơi xúc động.
Nhưng cũng tại Trầm Ngư làm tổn thương lòng tự trọng của hắn, khiến hắn nhất thời không kiềm chế được hành động bồng bột.
Hơn nữa, hắn cũng đâu có làm gì cô đâu.
Ngược lại còn bị Trầm Ngư đá một cú vào chỗ hiểm, giờ vẫn còn đau đến mức không dám cử động mạnh. Hắn có điểm nào giống yêu râu xanh chứ?
Lâm Thư Kỳ hừ lạnh:
"Nói chuyện? Ai nói chuyện bình thường lại kéo con gái đến chỗ vắng vẻ thế này, hơn nữa còn là vào buổi tối? Cố Ngôn, tôi không ngờ anh lại có thể trơ trẽn đến mức này."
"Nếu tôi nhớ không nhầm, trước đây Trầm Ngư đã nói rõ với anh là đừng đến tìm em ấy nữa đúng không? Vậy anh làm thế này là có ý gì?"
Lâm Thư Kỳ ra mặt bênh vực Trầm Ngư khiến các cô gái phía sau tròn mắt kinh ngạc.
Phản ứng quyết liệt của Lâm Thư Kỳ không nằm ngoài dự đoán của họ. Nhưng… hình như cô ấy nổi giận với sai đối tượng thì phải?
Các cô gái bắt đầu thấy hoang mang.
Chẳng phải mới đây thôi, Lâm Thư Kỳ còn yêu Cố Ngôn đến c.h.ế. t đi sống lại sao? Vậy mà mới có chút thời gian ngắn ngủi, cô ấy lại vì một người khác mà trách móc Cố Ngôn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!