Khoảng thời gian sau đó, Trầm Ngư thật sự cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp của những lời đồn đại.
Từ câu chuyện gốc là Cố Ngôn thay lòng đổi dạ, thích cô nên mới đồng ý chia tay với Lâm Thư Kỳ, rất nhanh đã biến thành lời đồn rằng chính Trầm Ngư chủ động chen chân vào chuyện tình cảm giữa hai người họ, cuối cùng khiến họ chia tay.
"Đúng là không biết xấu hổ, bề ngoài nhìn trong sáng thuần khiết, ai ngờ sau lưng lại làm ra chuyện như thế. Chị Lâm thật đáng thương, bị cái loại người như thế cướp mất bạn trai. Con nhỏ Lục Trầm Ngư đó đúng là thứ lẳng lơ thảo mai hai mặt."
"Anh Cố chắc chỉ cũng bị vẻ ngoài của cô ta che mắt thôi. Đừng vội đắc ý, chờ đến khi anh ấy nhìn ra bộ mặt thật của cô ta, xem cô ta còn làm trò quyến rũ ai được nữa không."
Chiều thứ Sáu, trong tiết thể dục, cạnh một bàn bóng bàn, mấy nữ sinh mặt trang điểm nhẹ nhàng đang tụ lại bàn tán về những chuyện xảy ra gần đây.
Trên mặt họ lộ rõ vẻ bất mãn.
Mà nhân vật chính trong câu chuyện của họ lúc này lại đang đứng dưới một gốc cây gần đó, nhìn đám nam sinh lớp A1 đang chơi bóng rổ trong sân.
Khoảng cách này đối với người bình thường thì chắc chắn sẽ không nghe được họ nói gì.
Nhưng với Trầm Ngư thì lời của họ chẳng khác nào đang thì thầm bên tai cô.
Cô khẽ nhướng mày, cảm thấy vô cùng khó chịu khi bị gán ghép thành kiểu con gái hai mặt, giả tạo.
[Ký chủ, ngươi thấy nam chính được con gái trong trường yêu thích đến mức nào chưa? Cả trường này hầu như không có cô gái nào không thích hắn.
Giờ ngươi chỉ cần gật đầu đồng ý ở bên hắn là có thể có được tình yêu trọn vẹn của hắn, khiến tất cả những đứa con gái khác phải ghen tị!]
Trầm Ngư hừ một tiếng [Chứng tỏ tất cả những chuyện này đều là lỗi của hắn. Giờ không có Lâm Thư Kỳ để chịu tội thay, nên đến lượt ta phải gánh hết à? Đúng là người vô tội thánh thiện quá đi!]
[Vốn dĩ đâu phải lỗi của nam chính.
Người chủ động nói chia tay là Lâm Thư Kỳ mà… Hơn nữa, chẳng phải chính ngươi đã thúc đẩy chuyện đó sao? Giờ đáng lý ngươi phải vui mới đúng chứ?]
Hệ thống hiếm khi thấy Trầm Ngư chịu thiệt, giọng điệu không khỏi có chút mỉa mai.
Trầm Ngư không bị mấy lời của hệ thống làm lung lay, cô chỉ bật cười:
[Ta chỉ thấy ngạc nhiên thôi. Rõ ràng ta chưa từng quyến rũ hắn… Nói đúng ra thì ta với hắn còn chưa gặp nhau được mấy lần, vậy mà hắn đã yêu sâu đậm đến mức này? Thật khiến người ta cảm thấy tình yêu của hắn thật sự quá rẻ mạt.]
[Cho chó, chó nó còn chê đấy!]
Trầm Ngư kết luận.
Nói xong, cô chẳng thèm để ý đến hệ thống truyện ngọt nữa, quay người bước về phía mấy cô gái vừa nói xấu cô.
Tính cách của cô xưa nay vốn chẳng phải kiểu ngậm bồ hòn làm ngọt. Có thù thì trả ngay, mới là bản tính của cô.
Có điều khi Trầm Ngư vừa bước đến bên cạnh bàn bóng bàn, một bóng người đột nhiên xông ra khiến bước chân cô khựng lại tại chỗ.
"Mấy người nói cái quái gì vậy hả?!"
Lâm Thư Kỳ tức giận đá mạnh một phát vào bàn bóng bàn, trừng mắt rồi gào lên với mấy cô gái đang bị sự xuất hiện bất ngờ của cô ấy dọa đến bối rối.
Chị… chị Lâm… Mấy cô gái thấy là Lâm Thư Kỳ, lắp bắp:
"Tụi em… tụi em có nói gì đâu ạ."
Rõ ràng họ chỉ đang bênh vực Lâm Thư Kỳ, đâu có nói gì xấu về cô ấy đâu.
Lâm Thư Kỳ hừ lạnh một tiếng:
"Trầm Ngư là người các người có thể tuỳ tiện bàn ra tán vào sao? Người nào người nấy không biết lấy gương ra soi lại bản mặt mình, suốt ngày chỉ biết dòm ngó bạn trai người khác. Người trong cuộc như tôi còn chưa nói gì, ai cho mấy người cái quyền đi rêu rao đồn nhảm?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!