Trầm Ngư nghiêm túc lắng nghe Lâm Thư Kỳ kể lại mọi chuyện trước đó, sau đó nghiêng đầu nhìn cô ấy, tò mò hỏi:
"Vậy chị Thư Kỳ thích anh Cố Ngôn ở điểm nào thế?"
Tôi… Lâm Thư Kỳ theo phản xạ định nói ra những lý do mình thích Cố Ngôn, nhưng khi lời sắp thốt ra thì cô bỗng nhận ra... mình chẳng biết phải nói gì cả.
Chị Thư Kỳ?
Trầm Ngư tiếp tục gặng hỏi.
Lâm Thư Kỳ đành chống chế:
"Thích thì cần gì lý do. Tôi thích anh ấy, không được sao?"
Nghe vậy, Trầm Ngư khẽ lắc đầu:
"Sao có thể chứ? Thích ai đó thì nhất định phải có lý do. Có thể là vì người đó dịu dàng, có thể vì người đó tốt với chị, cũng có thể là vì hai người lớn lên cùng nhau, tình cảm dần nảy sinh. Trên đời này làm gì có chuyện thích một người mà không có lý do cơ chứ?"
Giống như khi cô còn ở Thương Lan giới, không ít tu sĩ chỉ mới gặp cô một lần đã si mê đến c.h.ế. t đi sống lại. Xét cho cùng, họ cũng chỉ là thích khuôn mặt của cô mà thôi.
Lời Trầm Ngư khiến Lâm Thư Kỳ ngẩn người.
Cô ngẫm lại, thấy rằng Cố Ngôn chẳng dịu dàng, cũng chẳng thật lòng với cô, hai người cũng không phải thanh mai trúc mã. Họ chỉ tình cờ gặp nhau sau khi cô lên cấp ba, rồi cô lập tức bắt đầu theo đuổi hắn một cách mãnh liệt.
Mà tại sao lại theo đuổi Cố Ngôn?
Thật ra ban đầu cũng chỉ vì cô thích khuôn mặt của hắn mà thôi.
Trước đó, Lâm Thư Kỳ chưa từng gặp chàng trai nào đẹp như Cố Ngôn.
Trầm Ngư lại nói:
"Nếu chị không nghĩ ra được lý do vì sao mình thích anh Cố Ngôn, vậy em đoán... Có phải chị thích khuôn mặt của anh ta không?"
Là nam chính của thế giới này, khuôn mặt của Cố Ngôn dĩ nhiên là đẹp trai đến mức không chê vào đâu được.
Dù trong mắt Trầm Ngư, hắn còn lâu mới sánh được với những đạo lữ trước kia của cô, nhưng so với người ở thế giới này thì ngoại hình như vậy đã rất nổi bật rồi.
Lâm Thư Kỳ theo bản năng phản bác:
"Không phải! Tôi thích là con người anh ấy cơ!"
Trầm Ngư nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi lại:
"Thật sao? Nhưng mà anh ta đối xử với chị có tốt chút nào đâu. Ngay trước mặt chị mà còn hôn cô gái khác nữa… Vậy sao chị vẫn cứ thích anh ta?"
Giọng cô gái đầy nghi hoặc, đôi mắt đẹp long lanh nhìn Lâm Thư Kỳ, trong đó tràn ngập nỗi xót xa chân thành dành cho cô.
"Chị nên yêu thương bản thân nhiều hơn."
Trầm Ngư dịu dàng an ủi, giọng nói như ngâm mật.
Khác hẳn với cách đám bạn của Cố Ngôn đối xử với cô, sự quan tâm của Trầm Ngư khiến Lâm Thư Kỳ cảm thấy vô cùng tủi thân.
Trầm Ngư nói không sai.
Rõ ràng là Cố Ngôn có lỗi với cô, vậy mà sao đám bạn của hắn lại bắt cô phải đi xin lỗi?
Nhưng Lâm Thư Kỳ thật sự không biết phải xử lý chuyện hôm nay thế nào. Với tính cách kiêu ngạo của cô trước giờ, gặp phải kẻ dám bắt nạt mình thì đáng lý phải ném ly rượu vào mặt hắn, rồi dứt khoát buông một câu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!