"Mắt mũi mày để đâu rồi hả?" Lâm Thư Kỳ ngồi phịch dưới đất, cơn đau nhói từ m.ô.n. g truyền đến khiến cô không nhịn được mà trút giận lên người vừa đụng vào mình.
Dù rằng thật ra, chính cô mới là nguyên nhân chính gây ra vụ va chạm này.
"Nhưng chị… rõ ràng là chị không nhìn đường rồi đ.â. m vào em mà." Một giọng nói đầy ấm ức vang lên từ đối diện.
Lâm Thư Kỳ giận dữ ngẩng đầu nhìn lên, rồi sững sờ.
Trước mắt Lâm Thư Kỳ là con bé lớp 10 mà mấy hôm trước cô vừa bắt nạt. Con bé đó đang đứng đối diện, dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn cô.
Thấy Trầm Ngư, vốn đang bị tình huống bất ngờ làm phân tâm, Lâm Thư Kỳ lập tức lại nhớ đến Cố Ngôn.
Cô khẽ bĩu môi, trong lòng vô cùng ấm ức. Nghĩ đến việc từ khi con bé này xuất hiện, Cố Ngôn mới bắt đầu đối xử với mình như vậy, Lâm Thư Kỳ càng thêm chán ghét Trầm Ngư.
Dù sau đó có nghe người khác nói con bé này vốn chẳng ưa gì Cố Ngôn, cũng không thích hắn quấy rầy mình, nhưng trong mắt Lâm Thư Kỳ, đó chỉ là cái cớ. Trên đời này làm gì có ai không thích A Ngôn chứ?
Chẳng qua con bé này thông minh hơn người khác, biết sợ cô mà thôi.
Tránh ra. Lâm Thư Kỳ vung tay đẩy Trầm Ngư một cái làm cô ngã ngửa ra sau.
Mắt cô lập tức rơm rớm vài giọt nước long lanh, vẻ mặt vô cùng tủi thân nhìn Lâm Thư Kỳ.
"Chị, sao chị lại đẩy em? Đau lắm đó…"
Giọng cô gái mềm mại, mang theo chút nghẹn ngào, vừa vang lên đã khiến người ta cảm thấy sắp tan chảy.
Lâm Thư Kỳ cũng bị âm thanh đó làm nhất thời quên cả tức giận.
Lâm Thư Kỳ lúng túng nhìn cô gái trước mặt, giọng nói cũng yếu đi vài phần:
"Tôi có dùng sức đâu mà…"
"Nhưng tay em bị trầy rồi, mắt cá chân cũng trẹo mất… Hức… Chị dữ với em vậy làm gì, em có làm gì sai đâu."
Một bàn tay trắng mịn đưa ra trước mặt Lâm Thư Kỳ.
Dưới ánh đèn đường lờ mờ, cô thấy rõ mấy vết trầy đỏ ửng nổi bật trên da.
Ngẩng đầu nhìn lên, cô thấy gương mặt xinh đẹp như búp bê của Trầm Ngư cũng đang đầy nước mắt vì đau đớn.
Đôi mắt đào hoa long lanh kia đang chăm chú nhìn vào cô, như thể đang đợi một lời giải thích.
Lâm Thư Kỳ bỗng nghẹn lời, ánh mắt cô giờ đây dính chặt vào gương mặt xinh đẹp kia.
[Không được! Ký chủ không được dùng mị thuật với nữ phụ độc ác! Ngươi đang định làm gì vậy? Không thể, tuyệt đối không thể!]
Hệ thống truyện ngọt hét ầm lên trong đầu Trầm Ngư, cố gắng ngăn cản hành động của cô.
Nhưng giờ đây linh lực của Trầm Ngư đã khôi phục, thứ hệ thống có thể làm cũng chỉ là gào thét bất lực mà thôi.
[Đây làm gì xứng gọi là mị thuật.
Chỉ là phô bày ra vẻ đẹp của cơ thể này mà thôi.] Trầm Ngư thản nhiên đáp.
Đây vốn là sở trường lớn nhất của cô: khai thác triệt để vẻ đẹp của bản thân.
Rồi cô tiếp tục nhìn thẳng vào cô nàng kiêu ngạo đang đứng ngây người trước mặt.
"Chị, chị có thể đưa em đến bệnh viện được không?" Giọng cô mềm mại như nhung.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!