"Chính là như gì em thấy đó."
Giọng Cố Ngôn hết sức bình thản, như thể đang nói về một chuyện bình thường không đáng bận tâm.
Lâm Thư Kỳ trừng mắt nhìn hắn đầy kinh ngạc, sau đó giơ tay chỉ vào cô gái đang hoảng hốt đứng bên cạnh Cố Ngôn.
"Anh dám làm mấy chuyện không biết xấu hổ với cô ta ngay trước mặt em mà bảo là bình thường?"
Cố Ngôn bật cười khinh miệt:
"Không biết xấu hổ? Trước khi quen anh, em chẳng phải đã biết anh là người thế nào rồi sao? Bây giờ làm ầm lên như vậy, em không thấy mình nực cười à? Hơn nữa, anh đã làm gì đâu?"
Những người bên cạnh Cố Ngôn cũng khẽ gật đầu, rồi quay sang nhìn Lâm Thư Kỳ bằng ánh mắt trách móc.
Họ biết rõ Cố Ngôn vốn rất thu hút con gái, nhờ vậy họ cũng hưởng không ít lợi lộc. Như hôm nay, mấy cô em khóa dưới dáng chuẩn chân dài chẳng phải cũng vì nể mặt Cố Ngôn nên mới đồng ý ra quán bar uống với bọn họ đó sao?
Hơn nữa, Cố Ngôn cũng đâu làm gì quá đáng, chỉ là không bảo cô em kia nhường chỗ cho Lâm Thư Kỳ thôi mà, có gì to tát đâu? Có đáng để Lâm Thư Kỳ làm ầm ĩ lên thế này không?
Mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào Lâm Thư Kỳ, đầy trách móc, như thể cô mới là người vô lý, đanh đá.
Lòng Lâm Thư Kỳ chợt dâng lên một nỗi tủi thân. Cô cố gắng kìm nén giọt nước mắt sắp trào ra, nhìn chằm chằm Cố Ngôn, chất vấn:
"Vậy gọi là không làm gì? Thế nào mới được gọi là làm gì?"
Cố Ngôn ngẩng đầu lên liếc nhìn cô, sau đó quay sang cô gái xinh đẹp đang đứng bên cạnh mình.
"Anh có thể hôn em một cái không?"
Giọng hắn ngọt như mật ong.
Cô gái kia vốn đã có tình cảm với Cố Ngôn, bị hắn nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng nhưng lại áp sát như vậy thì như mất hồn, vô thức gật đầu.
Ngay sau đó, môi cô ta bất chợt cảm nhận được một cảm giác mát lạnh, hương khói thuốc thoang thoảng từ đôi môi người kia truyền sang.
Tim cô gái đập thình thịch.
Bị hôn ngay trước mặt bạn gái của người mình thích, khiến cô ta vừa xấu hổ vừa hạnh phúc.
Hạnh phúc vì người hôn mình là người mình thầm yêu, xấu hổ là bởi trong lòng cô vẫn còn chút lý trí, biết rõ chuyện này là sai trái.
Không khí xung quanh đột nhiên im lặng hẳn.
Ngay cả những vị khách ở các bàn khác trong quán bar cũng không nhịn được mà quay sang nhìn, tò mò quan sát màn yêu hận tình thù của đám học sinh cấp ba này.
Hôn xong, Cố Ngôn quay lại nhìn Lâm Thư Kỳ, khóe môi khẽ nhếch, cười nửa miệng:
"Ít nhất cũng phải như vậy mới gọi là làm gì chứ."
Đến cả mấy người thân cận như Đỗ Tiểu Thiên cũng cảm thấy có gì đó không ổn. Cố Ngôn hôm nay hình như cố tình chọc giận Lâm Thư Kỳ.
Lâm Thư Kỳ lúc này đờ đẫn nhìn Cố Ngôn bằng ánh mắt tổn thương đến mức Đỗ Tiểu Thiên cũng không đành lòng.
Cậu ta vội lên tiếng giảng hòa:
"Lâm Thư Kỳ, cậu đừng nghĩ nhiều, cậu cũng biết tính cách anh Ngôn rồi mà. Vừa nãy bị cậu làm mất mặt nên mới giận, cậu xin lỗi một tiếng là xong ngay ấy mà."
Cậu nói rất tự nhiên, vì hai tháng nay kể từ khi Lâm Thư Kỳ và Cố Ngôn yêu nhau, mỗi lần hai người cãi nhau thì người chủ động nhận sai luôn là Lâm Thư Kỳ.
Nên lần này, cậu ta cũng nghĩ sẽ giống như trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!