Chương 10: (Vô Đề)

Lúc này, Cố Ngôn đang buồn bực uống rượu, từng ngụm từng ngụm rót vào miệng.

Mấy người anh em ngồi bên cạnh thấy vậy thì không khỏi ngạc nhiên, lên tiếng hỏi:

"Anh Ngôn, hôm nay anh làm sao thế? Ai chọc giận anh à? Nói đi, bọn em thay anh xử lý."

Cố Ngôn nghe vậy liền mắng một câu:

"Đ*t m*, chúng mày im miệng lại cho tao."

Trên gương mặt Cố Ngôn lúc này đã không còn chút dịu dàng giả tạo nào như khi đứng trước mặt Trầm Ngư.

Người bị mắng cũng không tức giận, chỉ tiếp tục dò hỏi:

"Thì anh nói xem rốt cuộc là chuyện gì vậy? Mấy hôm nay em thấy tâm trạng anh cứ lạ lạ."

Cố Ngôn mím môi không đáp, nhưng một người bạn từng chơi bóng cùng hắn hôm trước lại biết rõ lý do.

Người đó tên là Đỗ Tiểu Thiên, là bạn thân nhất của Cố Ngôn.

Lúc này, Đỗ Tiểu Thiên nhìn Cố Ngôn, cười khoái trá rồi huỵch toẹt ra:

"Còn là gì nữa? Các ông không biết à? Hôm trước anh Ngôn nhà chúng ta vừa để ý một em khối dưới, còn cố tình ném bóng trúng người ta, tính lấy cớ làm quen. Ai ngờ em em gái đó lơ đẹp anh ấy."

Cao ngạo vậy sao?

Một cô gái trong nhóm cũng là người có cảm tình với Cố Ngôn chua chát nói.

Đỗ Tiểu Thiên quay sang nhìn cô ta, cười khẩy một tiếng:

"Biết gì mà nói, người ta là học sinh giỏi lớp chọn, có lẽ chướng mắt với cái đám học dốt lớp A18 như tụi mình thôi."

Ở trường trung học số Một, mỗi khối có mười tám lớp.

Dù nói trừ hai lớp chọn và lớp nữ ra thì các lớp còn lại đều chia theo điểm trung bình, nhưng lớp A18 vẫn có chút khác biệt.

Bởi vì hầu hết học sinh năng khiếu, thể thao hoặc học kém, thậm chí là học sinh đóng tiền để vào trường đều bị xếp vào lớp này.

Thế nên lớp A18 của mỗi khối luôn được xem là đặc biệt, nói trắng ra là... hỗn tạp hơn các lớp khác.

"Chỉ là học lớp chọn thôi mà, có gì đáng để kiêu căng? Mấy đứa học lớp chọn mê anh Ngôn nhà mình cũng có ít đâu, người từng có qua lại với ảnh cũng đâu phải hiếm. Cô ta là cái thá gì mà dám coi thường bọn mình? Đỗ Tiểu Thiên, nói tao nghe coi con nhỏ đó là ai.

Tao muốn xem xem nó ba đầu sáu tay thế nào mà dám khinh người như vậy.

"Lời vừa dứt, không chỉ mấy cô gái thích Cố Ngôn cảm thấy khó chịu, mà cả mấy nam sinh khác cũng bắt đầu không vui. Một người còn hỏi thẳng luôn:"Rốt cuộc nhỏ tên gì?

"Đỗ Tiểu Thiên không ngờ bạn bè phản ứng mạnh đến vậy, vội gãi đầu định giải thích chỉ là mình đoán bừa thôi. Ai ngờ Cố Ngôn lại đột nhiên lên tiếng:"Im miệng hết cho tao.

"Hắn đặt ly rượu lên bàn, ngẩng đầu nhìn đám bạn xung quanh, lạnh giọng cảnh cáo:"Tao nói cho mà biết, đứa nào dám đi gây chuyện với em ấy, để tao phát hiện ra thì...

"Ánh mắt Cố Ngôn lúc này toát lên sự lạnh lẽo đáng sợ:"... đừng trách tao không bạn bè gì nữa.

"Câu này khiến mọi người im bặt, bầu không khí thoáng chốc im lặng. Một lát sau mới có người cười gượng:"Tụi em chỉ nói vậy thôi, người anh Ngôn thích, tụi em đâu dám động vào."

Sắc mặt Cố Ngôn lúc này mới dịu lại phần nào. Nhưng đúng lúc ấy, một người bước vào từ cửa quán bar khiến vẻ mặt hắn lại trầm xuống lần nữa.

Lâm Thư Kỳ đứng ở cửa, đảo mắt nhìn quanh một vòng, vừa thấy bóng dáng quen thuộc, ánh mắt cô lập tức sáng lên, rồi nhanh chóng đi thẳng tới chỗ chiếc ghế nơi Cố Ngôn đang ngồi.

Cô ấy bước tới gần, ánh mắt lướt qua mấy cô gái đang ngồi sát bên Cố Ngôn, sắc mặt lập tức tối sầm xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!