Chương 9: (Vô Đề)

Viện nhanh chóng yên tĩnh lại. Ta nằm trên giường, ngây người nhìn trần nhà.

Trọng Dạ Lan, đừng đến làm phiền ta. Có những thứ, ngay từ đầu không có được, thì cũng sẽ không đau khổ vì mất đi.

Trong hơn một tháng sau đó, Trọng Dạ Lan không còn bận bịu trong thư phòng mỗi ngày, mà thường xuyên đến tìm ta. Dường như hắn thật sự muốn thực hiện lời nói sẽ đối tốt với ta.

Đồng thời, ánh mắt Mục Dao nhìn ta ngày càng không thiện cảm. Để tránh làm mâu thuẫn giữa chúng ta thêm lớn, ta bắt đầu tìm cách né tránh Trọng Dạ Lan.

Nhưng Tấn Vương phủ nhỏ như vậy, chạy đi chạy lại, cuối cùng ta quyết định vào cung tìm Thái hậu tán gẫu.

So với về Hoa phủ, nơi chỉ toàn người gây phiền phức, ta thà đến trò chuyện với quán quân cung đấu – Thái hậu. Ít nhất, làm quen với bà cũng có lợi cho ta sau này, lại giúp ta tránh xa Trọng Dạ Lan.

Thái hậu lúc đầu rất cảnh giác trước sự nhiệt tình của ta. Nhưng vì ta chỉ đơn thuần muốn học hỏi và quan sát, không có ý đồ gì khác, nên bà dần trở nên hòa nhã hơn.

Thoạt nhìn, Thái hậu có vẻ lạnh lùng, khó gần, nhưng khi tiếp xúc, bà chỉ thỉnh thoảng giở chút tính khí, chứ không phải người cay nghiệt.

Thế là ta càng chăm chỉ vào cung. Một mặt để tạo mối quan hệ, mặt khác để quan sát cung đấu. Dần dần, ta cũng làm quen với các phi tần trong hậu cung.

Họ mỗi ngày đều tranh giành, mưu mô với nhau, bỗng nhiên xuất hiện ta – một người ngoài cuộc, họ coi như tìm được nơi để trút bầu tâm sự, lúc nào cũng kéo ta nói chuyện.

Ban đầu họ còn dè chừng vì ta là người nhà Hoa mỹ nhân. Nhưng thấy ta vài lần phớt lờ Hoa mỹ nhân, thậm chí còn khiến nàng ta ngày càng thất thế, các phi tần không còn e dè, chủ động thân cận với ta.

Ta cứ thế mỗi ngày xem họ tranh nhau trước mặt Thái hậu, từng câu từng chữ đều là cái bẫy, sau đó lại chạy đến Hoàng thượng giành ân sủng. Ta cảm thấy kỹ năng "khẩu chiến" của mình tăng lên không ít, những ngày nhàm chán cũng trở nên thú vị hơn.

Đây là cung đấu thực hơn cả "Chân Hoàn Truyện"! Ta chỉ thiếu mỗi túi hạt dưa để vừa ăn vừa xem thôi.

Mỗi lần thấy Trọng Khê Ngọ đến thăm Thái hậu, ngay sau đó sẽ có một đám mỹ nhân ăn mặc lộng lẫy, viện cớ đến gần hắn, ta thấy không thể vui hơn. Đồng thời, ta cũng âm thầm học hỏi được không ít.

Ta thật sự khâm phục sự ung dung của Thái hậu và phong thái điềm đạm của Trọng Khê Ngọ. Đúng là mẹ con bọn họ đều giống như núi Thái Sơn... À không, là giống như tảng băng, dù có mỹ nhân trước mặt cũng không đổi sắc.

11

Nhìn thấy Thái hậu xử lý khéo léo những mâu thuẫn giữa các phi tần, ta thực sự cảm thấy kính phục từ tận đáy lòng.

Có thể làm Thái hậu có lẽ không quá khó, nhưng để trở thành một Thái hậu công bằng, không thiên vị, nhất định phải có trí tuệ và sự nhẫn nại rất lớn.

"Thưa Thái hậu, lão phu nhân họ Hà lại gửi ít hoa quả từ phương Nam tới." Quản sự Tô cô cô bước tới, trên tay mang theo một chiếc hộp.

Hà thị là ngoại tộc của Thái hậu, mà Hà lão phu nhân chính là mẫu thân của bà. Năm xưa, để tránh bị nghi ngờ ngoại thích lộng quyền, cả gia tộc họ Hà đã chuyển đến Giang Nam, mỗi năm chỉ gửi ít đặc sản, hiếm khi xuất hiện.

Phong cách của Thái hậu và Hoàng thượng quả nhiên giống nhau, khiêm tốn và biết tiến biết lùi.

Thái hậu mở hộp, bên trong là những quả vải căng mọng, được giữ mát bằng đá lạnh vẫn đang tỏa ra hơi sương.

Không phải mùa vải, vậy mà có thể gửi đến từ ngàn dặm xa xôi. Xem ra, một mặt Hà thị có tiền, mặt khác thật sự rất thương yêu Thái hậu.

Thái hậu mỉm cười lắc đầu, đóng hộp lại:

"Đã nói bao lần rồi, mẫu thân vẫn không sửa được. Gửi đồ về kinh thành vừa tốn công vừa tốn sức."

Lập tức có phi tần tinh ý nói:

"Đó là vì lão phu nhân yêu thương Thái hậu, không ngại khó ngại khổ."

Thái hậu tỏ vẻ hài lòng, đáp:

"Chẳng qua là thương Hoàng thượng thích ăn thứ này, đem qua cho Hoàng thượng đi."

Vốn dĩ bà đang bảo Tô cô cô, nhưng ngay lập tức có phi tần xung phong:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!