Thấy hai người họ định tiếp tục màn "Quỳnh Dao," ta vội cắt ngang:
"Trong viện của ta không thiếu nha hoàn. Lần trước đến thư phòng Vương gia, ta thấy nơi đó có vẻ lạnh lẽo. Chi bằng để Mục Dao qua bên đó hầu hạ đi."
Ý là các ngươi tránh xa ta ra, đừng làm ta khó chịu nữa.
Nghe xong, hai người họ không tranh cãi nữa. Một người cảm thấy giữ được đối phương, một người thấy không quá mất mặt, thế là đồng lòng rời đi.
Trong khi đó, Lý ma ma và Thiên Chi trong phòng ta chỉ hận không thể cạy đầu ta ra xem nghĩ gì, hoặc cho ta một cái tát để tỉnh táo lại.
"Vương phi sao hồ đồ thế? Nữ tử đó rõ ràng có ý đồ với Vương gia, lão thân nhìn mà cũng thấy chướng mắt."
"Đúng vậy, Vương phi sao không thuận theo ý Vương gia, giữ nàng ta lại làm nha hoàn, để nô tỳ dạy dỗ nàng ta một phen."
"Vương phi…"
Không nghe, không nghe, rùa đọc kinh.
Ta không muốn để Mục Dao ở viện của ta, mỗi ngày phải xem họ diễn mấy màn máu chó nữa.
Mặc kệ Lý ma ma và Thiên Chi vừa khuyên vừa dọa, ta vẫn giữ vẻ mặt bình thản, khiến họ khô cả họng cũng đành bỏ cuộc.
Thời gian lại trôi qua hai tháng. Ta sống bằng việc tích góp tiền và nghe đám nha hoàn, ma ma buôn chuyện.
Có lẽ tình yêu làm người ta ngốc đi, không có ta xen vào, tình cảm giữa hai nhân vật chính tiến triển mạnh mẽ. Mục Dao cũng không còn chăm chăm muốn kéo Hoa phủ xuống. Ta tạm thời không còn nguy cơ mất mạng.
Hy vọng sau này họ nhớ đến ơn của ta, vì ta đã tạo cho họ rất nhiều cơ hội. Giờ chỉ còn một vấn đề lớn: hóa giải hiểu lầm lúc nhỏ và giúp họ trọn vẹn với nhau.
Để giảm mức độ tức giận của Trọng Dạ Lan khi biết sự thật, điều ta có thể làm bây giờ là tạo thêm ấn tượng tốt với hắn.
Nhớ lại tình tiết trong truyện, ta bỗng sáng mắt. Tính toán thời gian, khoảng ba tháng nữa sẽ xảy ra một sự kiện, ta có thể tận dụng để giải quyết mối liên hệ giữa ta và Trọng Dạ Lan.
Ba tháng nữa, ta có thể không cần giả vờ làm hiền thê lương mẫu ở Tấn Vương phủ nữa.
Nhưng chưa kịp vui mừng mấy ngày, ta đã nghe tin khiến ta nhức đầu.
"Vương phi, đại công tử gây chuyện trong tửu lâu." Lý ma ma vội vàng bước vào báo.
Đại công tử? Cái tên bánh tét béo ấy?
"Chuyện gì?" Ta cau mày hỏi.
"Vừa nhận được tin từ Hoa phủ, đại thiếu gia vì một cô nương mà cãi nhau với người ta trong tửu lâu. Họ nhờ Vương phi qua đó xem xét."
Ta nhíu mày càng chặt hơn. Sao lại tìm đến ta?
"Tại sao không đi tìm phụ thân và mẫu thân?"
Lý ma ma vẻ khó xử:
"Tể tướng và phu nhân hôm qua xin phép về tộc, không thể về ngay, nên hạ nhân đành đến tìm Vương phi."
Ta lập tức cảm thấy tức ngực khó thở. Hóa ra không có ai quản hắn, nên hắn lại càng lộng hành vô pháp vô thiên. Mấy ngày yên ổn vừa qua của ta, giờ bị gã ca ca phá gia kia phá hoại không còn gì.
Ta ở đây cố gắng giữ hình tượng để sống sót, thì bên kia hắn lại đi làm mất hết thiện cảm. Nhưng nếu để hắn tiếp tục làm ầm lên, mất mặt vẫn là Hoa phủ. Ai bảo ta cũng mang họ Hoa chứ?
"Chuẩn bị xe, xuất phủ." Ta không vui vẻ gì mà ra lệnh cho Thiên Chi.
Khi đến nơi, ta vừa bước xuống xe ngựa đã thấy đám đông bu đầy ngoài tửu lâu. Xem ra chuyện này đã làm lớn lắm rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!