Chương 6: (Vô Đề)

7

Trọng Dạ Lan cuối cùng cũng đến Hoa phủ để dùng bữa tối. Ta thì vừa ăn xong đã lập tức đề nghị trở về Tấn Vương phủ.

Dù sao phải đối mặt cả ngày với một lão cáo già như Hoa tể tướng, một Hoa phu nhân không ngừng dạy ta cách sinh đích tử, và một Hoa Thâm ăn chơi trác táng, thật sự rất khó chịu. Thà rằng để ta ở trong Tấn Vương phủ lạnh lẽo còn hơn.

Xem ra, người thân của nữ phụ Hoa Thiển chẳng ai có thể được coi là vai chính diện. Vậy thì làm sao nàng có thể giữ mình trong sạch giữa vũng bùn này đây?

Trên xe ngựa trở về, sau một ngày suy nghĩ, ta quyết định nhanh chóng cắt đứt mọi khúc mắc, liền mở miệng:

"Vương gia, thiếp muốn gặp Mục Dao."

Cơ thể Trọng Dạ Lan cứng đờ. Ta nói là "muốn gặp," không phải "Mục Dao ở đâu," chứng tỏ ta biết chuyện giữa hắn và nàng.

"Nàng... biết rồi sao?" Trọng Dạ Lan có vẻ lo lắng, vội vàng giải thích:

"A Thiển, nàng hãy tin ta. Ta chỉ là..."

"Vương gia không cần giải thích. Thiếp chỉ muốn gặp Mục Dao vì trước kia dù sao chúng ta cũng là tỷ muội, có một số chuyện thiếp muốn nói với nàng ấy. Không phải để chất vấn người." Ta cố gắng giữ nụ cười không chút oán trách, nhẹ nhàng nói.

Thấy dáng vẻ của ta, Trọng Dạ Lan thở phào, đồng ý sau khi về phủ sẽ đưa ta đi. Cuối cùng, hắn còn nói thêm như để trấn an ta:

"A Thiển, ta cứu Mục Dao tuyệt đối không phải vì tư tình. Từ khi nàng cùng ta canh lăng mộ lúc nhỏ, ta đã thề đời này chỉ có nàng."

... Cảm ơn lời trấn an của ngươi. Nhưng người cùng ngươi trông lăng mộ khi còn nhỏ không phải Hoa Thiển, mà là nữ chính đến kinh thành cùng gia đình lần đầu.

Có lẽ vì áy náy, hắn cũng không hỏi ta làm sao biết được chuyện này, khiến ta khỏi phải giải thích thêm.

Khi về đến Tấn Vương phủ, Trọng Dạ Lan trực tiếp đưa ta đến một viện nhỏ ở góc phủ, rồi đứng đợi bên ngoài, để lại không gian riêng cho chúng ta nói chuyện.

Vào phòng, ta thấy có người nằm úp mặt trên bàn, dường như đã ngủ.

Bước lại gần, ta nhìn thấy dung mạo của nàng. Đây là lần đầu tiên ta gặp nữ chính kể từ khi xuyên qua.

Nữ tử nằm trên bàn cau chặt đôi mày, không giống vẻ yếu ớt, trắng nõn của Hoa Thiển. Nàng có làn da khỏe khoắn màu lúa mạch, chắc hẳn do lớn lên ở biên cương. Dù những ngày qua chịu nhiều đả kích, nét mặt nàng vẫn toát lên vẻ cứng cỏi.

Đây chính là nữ chính sao? Ta chợt nhận ra sự khác biệt giữa nữ chính và nữ phụ. Hoa Thiển giống như một nhánh cỏ lau yếu mềm, còn Mục Dao lại như cây tùng tràn đầy sức sống. Một người sống nhờ dựa vào người khác, một người đủ sức cùng người khác sánh vai.

Nhìn đôi môi mím chặt và đôi mày cau của nàng, ta bất giác nghĩ…

Nếu nàng chết, Hoa phủ có lẽ sẽ không bị lật đổ.

Nếu nàng chết, ta không cần lo Trọng Dạ Lan sẽ phát hiện sự thật lúc nhỏ.

Nếu nàng chết, ta có thể tránh khỏi kết cục thê thảm bị vạn tiễn xuyên tim.

Chỉ cần nàng biến mất, mọi kế hoạch và lo lắng của ta sẽ không còn cần thiết nữa.

Ta lặng lẽ nhìn nàng hồi lâu, rồi bất ngờ tự tát một cái thật mạnh vào mặt mình. Phải chăng vì xuyên vào thân nữ phụ mà ta cũng trở nên độc ác? Hoa gia làm nhiều chuyện xấu xa, cớ gì vì sự sống của ta mà bắt người vô tội phải trả giá?

Để trừng phạt bản thân, ta tát rất mạnh, đau đến nỗi nhăn nhó mặt mày.

Chính tiếng tát ấy đã đánh thức Mục Dao.

Nàng mở mắt, vừa hay nhìn thấy ta đang ôm mặt.

Đôi mắt nàng sáng ngời, tràn đầy sức sống, lập tức nhìn ta giận dữ:

"Hoa... Thiển."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!