Ta vén rèm bước xuống xe, Thiên Chi ngẩn ra, lập tức bước đến bên cạnh ta:
"Vương phi sao lại xuống xe? Mau quay lại đi, đừng để lũ tiện dân này làm bẩn mắt người."
"Nếu ta còn nghe ngươi gọi người khác như vậy thêm một lần nữa, phạt ngươi một tháng tiền lương." Ta lạnh lùng nói.
Thiên Chi lộ vẻ ấm ức, nhưng không dám nói gì thêm. Ta đi qua nàng, tiến về phía đám người đang tụ tập.
Trước mắt ta là một đứa trẻ khoảng mười tuổi, gầy gò, quần áo rách rưới, bẩn thỉu, nằm co ro trên mặt đất. Bên cạnh nó là hai người trông giống tay chân và một gã nam nhân trung niên có vẻ ngoài giống thương nhân, đang cười cợt nịnh bợ ta.
"Ngươi nói nó trộm tiền của ngươi?" Ta hỏi.
Gã thương nhân vội cúi người đáp:
"Bẩm Vương phi, tiểu nhân đang đi trên phố thì bị tên ăn mày này va phải, sau đó phát hiện túi tiền đã mất. Tiểu nhân lục soát cả người nó nhưng không tìm thấy."
"Vậy là trên người nó không có túi tiền của ngươi?" Ta nhướng mày hỏi.
Gã vội giải thích:
"Lũ ăn mày đều ngoan cố lắm. Không đánh một trận thì chúng không chịu khai nơi giấu tiền."
Ta không để ý tới lời của hắn, cúi xuống hỏi đứa trẻ:
"Ngươi có trộm túi tiền của hắn không?"
Gã thương nhân định mở miệng, nhưng một cái liếc mắt của ta khiến hắn im bặt.
Chờ một lúc lâu, cuối cùng một giọng nói nhỏ như muỗi kêu vang lên:
"Ta... không có."
"Nó nói dối, đúng là tên oắt con này..."
"Im miệng." Ta ngắt lời gã thương nhân. "Ngươi không tìm thấy túi tiền, cũng không bắt được tại trận, vậy mà lại đánh đập người ta chỉ vì một câu nói của mình?"
Gã cứng họng, há miệng nhưng không biết phải nói gì để phản bác.
Quả nhiên, ở thời đại này, mạng người thật rẻ rúng. Một đứa trẻ ăn mày bị đánh đập tàn nhẫn cũng không ai quan tâm. Nếu không phải vì nó va vào xe ngựa của ta, hôm nay chắc đã bị đánh đến chết.
Nhưng dù nhận ra tư tưởng cổ hủ của thời đại này, ta cũng chẳng thể một mình thay đổi.
"Giờ có hai lựa chọn. Một là báo quan, để Kinh Triệu Doãn phân xử. Hai là nhận sai, bồi thường tiền thuốc men cho đứa trẻ."
Gã thương nhân không ngu, biết Kinh Triệu Doãn chắc chắn sẽ nghiêng về Tấn Vương phủ. Hắn vội lấy bạc từ tay đám tay chân, cười gượng đưa cho đứa trẻ.
Ta không dây dưa thêm, để hắn rời đi.
Nhìn đứa trẻ co ro trên mặt đất, bàn tay gầy guộc cầm chặt số bạc, trông như chỉ còn da bọc xương, lòng ta không khỏi dâng lên chút thương cảm.
Ta hạ giọng, dịu dàng hỏi:
"Ngươi tên gì?"
Từ miệng nó mơ hồ phát ra một chữ "Chu." Ta liền nói:
"Ngươi họ Chu? Số bạc vừa rồi đủ để ngươi tắm rửa và ăn một bữa no. Nơi này đông người, dù ta có cho thêm bạc, ngươi cũng không giữ nổi. Ta thấy ngươi còn nhỏ tuổi mà rất chịu đựng. Sau này nếu muốn tìm việc nuôi thân, có thể đến Tấn Vương phủ tìm ta. Ta nói được làm được."
Thấy nó cúi đầu, dường như đau đớn không chịu nổi, ta không nói thêm. Gọi một thị vệ đưa nó đến y quán, sợ gã thương nhân quay lại trả thù.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!