51
Vừa ra khỏi cổng cung, xe ngựa của ta đã bị chặn lại. Ta vén rèm xe, nhìn thấy Trọng Dạ Lan khoác trường bào màu tím, cưỡi ngựa đứng bên cạnh xe.
Nhìn thấy hắn, ta lập tức buông rèm xuống, không thèm liếc thêm một cái.
Chốc lát sau, giọng nói của hắn vang lên bên ngoài cửa sổ xe:
"Ta có chuyện muốn nói với nàng."
Ta đáp lại từ trong xe:
"Ta đã nói rõ với Vương gia rồi, nơi phố xá đông người tai mắt thế này, Vương gia chớ nên phá hủy thanh danh của ta nữa."
Hắn im lặng hồi lâu, rồi giọng nói lại vang lên:
"Ta chờ nàng ở tửu lâu phía trước. Dù đó là nơi đông người, cũng coi như tĩnh lặng, người khác dù biết cũng chẳng bàn tán được gì. Nếu nàng muốn giải quyết chuyện thị vệ của mình, hãy đến đó."
Bên ngoài, tiếng vó ngựa rời xa. Thiên Chi nhìn ta, ta nhắm mắt, nói:
"Đến tửu lâu phía trước."
Bước vào gian phòng, Trọng Dạ Lan đã ngồi sẵn, phía sau là Nam Phong đứng canh.
Thấy Thiên Chi trở nên e dè, ta liền nói:
"Hai ngươi ra cửa đứng canh, không cần đóng cửa, cũng không xem là thất lễ."
Nam Phong nhìn về phía Trọng Dạ Lan, thấy hắn không phản đối, liền cúi chào rồi lui ra cửa.
Ta cũng ngồi xuống bên bàn, Trọng Dạ Lan mở lời trước:
"Nam Phong nói, nàng đã gả nha hoàn của mình cho hắn?"
"Đó là chuyện của hai người họ, ta không can thiệp. Chỉ là trả tự do cho Thiên Chi, sau này thế nào tùy vào lựa chọn của nàng ấy." Ta thản nhiên đáp.
Trọng Dạ Lan dường như khẽ mỉm cười. Không đợi hắn lên tiếng, ta đã nói trước:
"Vương gia vừa nhắc đến chuyện thị vệ của ta, giờ có thể nói rõ được chưa?"
Bị ta chặn lời, Trọng Dạ Lan chỉ đành đáp:
"Chuyện của thị vệ nàng, ta đã nghe nói. Ta biết nàng đang truy tìm tung tích của một đôi phu thê thương nhân. Ta đã tốn không ít công sức, cuối cùng cũng biết được nơi ở hiện tại của họ."
"Ở đâu?" Ta vội hỏi.
Trọng Dạ Lan không trả lời ngay, vẻ mặt mang chút do dự.
Lúc này, ta mới bình tĩnh lại. Hắn đã nói rằng phải tốn nhiều công sức, lại thêm thái độ lưỡng lự này, rõ ràng không thể nào dễ dàng cho ta biết:
"Nói đi, điều kiện trao đổi của Vương gia là gì?"
Lần này, Trọng Dạ Lan thực sự ngẩn ra, hồi lâu mới thở dài, nói:
"Ta do dự không phải vì đang nghĩ nên đòi nàng thứ gì. Ta tìm ra tung tích của đôi phu thê ấy cũng không phải để mong nàng ghi nhận công lao."
Ta im lặng. Trọng Dạ Lan tiếp lời:
"Chuyện này không đơn giản. Nếu chỉ vì một thị vệ, ta khuyên nàng chớ nên tiếp tục nhúng tay vào."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!