Ta cúi xuống, định vén tóc hắn lên, nhưng hắn nghiêng đầu né tránh:
"Bẩn lắm."
Lòng ngực như bị bóp nghẹt, ta đưa tay nâng lấy mặt hắn, nói:
"Không bẩn, một chút cũng không bẩn."
Hoa Nhung Chu sững sờ, rồi nở một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
"Ngươi không mang họ Hoa, đúng không?" Ta ngồi xuống bên cạnh, mở lời.
Ánh mắt hắn rõ ràng co lại, sau đó mới gật đầu.
"Vậy tại sao lại nói mình mang họ Hoa?" Ta hỏi tiếp.
"Vì tiểu thư."
Ta ngỡ ngàng, nhìn vào mắt hắn. Hắn nói:
"Ta… không muốn giữ họ cũ, nên luôn không mang họ. Gặp được tiểu thư, ta tự lấy họ cho mình."
Hoa Nhung Chu nhìn ta, ánh mắt đầy thành kính, từng chữ một nói:
"Lấy họ của người… làm họ của ta."
Khoé mắt ta cay xè, ta gõ nhẹ đầu hắn, nói:
"Ngốc à… đó là điều nữ tử mới nói."
"Ta không quan tâm." Ánh mắt Hoa Nhung Chu cháy rực chưa từng thấy.
Ta tránh ánh nhìn của hắn, hỏi:
"Tại sao ngươi không thích họ cũ? Tại sao ngươi giết… vị phú thương họ Lý kia? Và chiếc vòng này, từ đâu mà có?"
Ta mở lòng bàn tay, chiếc vòng tay nằm yên trên đó.
Hoa Nhung Chu cúi đầu, nói:
"Hóa ra tiểu thư đã biết, vậy tại sao còn hỏi ta?"
"Vì ta muốn nghe chính miệng ngươi nói." Ta kéo người hắn xoay lại, buộc hắn nhìn thẳng vào ta.
Hắn khẽ rít lên một tiếng, ta sững lại, đưa tay vén tấm vải thô trên người hắn. Trước mắt ta là cơ thể đầy những vết roi chi chít.
"Bọn chúng dám đánh ngươi sao?" Ta giận đến mức muốn tìm cai ngục để tính sổ, nhưng tay áo lại bị hắn kéo lại.
Hoa Nhung Chu nhìn ta, nói:
"Tiểu thư không muốn nghe ta nói nữa sao?"
Ta đắn đo một lát, rồi ngồi xuống lại.
Hắn mới chậm rãi kể:
"Tiểu thư từng hỏi ta có oán hận gia đình phú thương kia không. Ta nói không, nhưng tiểu thư không nghe nửa câu sau của ta… vì ta đã giết hắn rồi."
Dù đã nghe Trọng Khê Ngọ nói qua, lòng ta vẫn không khỏi run lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!