Ta nhìn về phía Lâm Giang, hắn lập tức nói:
"Những giấy tờ này đều thuộc về Tề Nhung Chu, cũng chính là người bên cạnh tiểu thư, Hoa Nhung Chu. Hắn vốn mang họ Tề."
"Thiển Thiển, nàng có bao giờ thực sự tìm hiểu người bên cạnh mình chưa?" Trọng Khê Ngọ hỏi, thấy ta im lặng, hắn tiếp tục:
"Trước đây ta không để ý, nhưng tại yến tiệc Trung Thu, hắn đột nhiên chắn trước mặt nàng, ta mới nhận ra đã từng gặp qua hắn. Tên ăn mày ngoài đường và nô bộc trong tửu lâu mà nàng từng gặp, đều là hắn. Rõ ràng là tiếp cận nàng có mục đích, nên ta sai Lâm Giang điều tra."
"Ngài đã gặp hắn trên đường sao?" Ta nhíu mày hỏi.
Trọng Khê Ngọ lúng túng đáp:
"Ta tình cờ thấy hắn đụng phải xe ngựa của nàng."
Trùng hợp đến vậy sao? Chuyện xảy ra vào ngày ta vừa xuyên không và trở về nhà mẹ đẻ cũng bị hắn thấy. Nhưng giờ không phải lúc để bận tâm đến chi tiết này. Ta siết chặt xấp giấy, nói:
"Ta hiểu rõ… Hoa Nhung Chu. Hắn không phải người như vậy."
Nghe ta gọi cái tên đó, Trọng Khê Ngọ nhíu mày nhìn Lâm Giang. Lâm Giang lập tức lên tiếng:
"Dù chuyện của nhà họ Lý không phải hắn mưu sát vì tiền, nhưng hắn cũng không phải sạch sẽ. Tiểu thư có từng nghe đến Vệ Hiền chưa?"
Ta lắc đầu.
Lâm Giang nói tiếp:
"Vệ Hiền là một thợ chế tạo ám khí lừng danh, năm ngoái chết bất đắc kỳ tử. Không ai trình báo, cũng không ai chú ý. Nhưng khi điều tra về Tề Nhung Chu, ta phát hiện Vệ Hiền từng có một đệ tử, tên gọi Nhung Chu. Đêm trước khi Vệ Hiền qua đời, có người thấy Tề Nhung Chu xuất hiện, nhưng sau đó không còn tung tích gì, nên chuyện cũng bị bỏ qua."
Ám khí? Cổ tay ta bỗng lạnh buốt, chiếc vòng trên tay trở nên nặng nề như một tảng đá, làm ta không nhấc nổi tay. Lời Hoa Nhung Chu từng nói trong thung lũng: "Ta tặng người chiếc vòng này," bất giác vang lên rõ mồn một.
Lâm Giang không nói thêm. Ta im lặng hồi lâu, cuối cùng Trọng Khê Ngọ lên tiếng trước:
"Thiển Thiển, Tề Nhung Chu đã từng vì tiền mà giết người khi chỉ mới 10 tuổi, sau đó còn phản thầy diệt tổ. Ta biết nàng luôn mềm lòng, bảo vệ kẻ yếu, nhưng làm sao ta có thể để một kẻ nguy hiểm như vậy ở bên cạnh nàng?"
"Chuyện hôm nay là ngài làm sao?" Ta nhanh chóng nắm bắt ý trong lời nói của hắn.
Trọng Khê Ngọ thở dài:
"Ta làm vậy vì muốn tốt cho nàng. Sợ nàng không tin nên mới để đôi phu thê họ Lý đến chỉ mặt. Lại lo Tề Nhung Chu tức giận làm tổn thương nàng, nên mới đích thân đến đây."
Tay ta càng siết chặt, chiếc vòng trong tay lạnh ngắt, lòng bàn tay trắng bệch.
Trọng Khê Ngọ định nắm lấy tay ta, nhưng ta đứng dậy né tránh.
Đối diện ánh mắt của hắn, ta bỗng thấy toàn thân mệt mỏi. Cuối cùng, ta buông tay, giọng nói khô khốc:
"Đa tạ Hoàng thượng."
49
Trọng Khê Ngọ tiễn ta về Hoa phủ. Vừa khi hắn rời đi, Thúy Trúc đã nhào tới, đôi mắt đỏ hoe, rõ ràng vừa khóc.
"Tiểu thư, xin người cứu lấy Hoa thị vệ… chắc chắn là có kẻ…" Thúy Trúc quỳ xuống, kéo lấy vạt áo ta mà van nài.
"Thúy Trúc, để ta yên tĩnh một chút." Ta nhìn nàng, giọng yếu ớt.
Thiên Chi thấy sắc mặt ta không ổn, liền cùng Ngân Hạnh kéo Thúy Trúc ra ngoài, bất chấp sự vùng vẫy của nàng.
Ta một mình bước vào phòng, ngã người xuống giường, cả người vô lực. Chiếc vòng tay mà ta nắm chặt suốt đường đi lăn khỏi tay, rơi xuống đất, lăn lóc dưới gầm giường rồi phát ra tiếng "cạch" khô khốc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!