Mục Dao phẫn nộ nhìn ta:
"Nơi đó ta đã khảo sát kỹ rồi, bên dưới là đầm nước, xung quanh đầy dây leo và cành cây, căn bản không thể chết người. Hơn nữa, ta chưa từng nghĩ đến việc đẩy ngươi xuống, đó là con đường ta để lại cho chính mình…"
"Thế thì sao? Dù gì ta cũng đã rơi xuống." Ta trả lời bằng giọng điệu vô lại.
Mục Dao tức đến run người, cuối cùng hỏi:
"Vậy ngươi muốn thế nào?"
"Ta muốn biết chủ mưu đứng sau thế lực đó." Ta nói thẳng.
Mục Dao nhíu mày:
"Ta làm sao biết được…"
"Chuyện ngươi gây ra, tự ngươi phải giải quyết. Vũ Sóc Mạc ở chỗ ta không có cơm ăn, tốt nhất ngươi mau chóng hành động, đừng để hắn chết đói. Thiên Chi, tiễn khách."
Không để ý đến cơn giận dữ của Mục Dao, ta quay người rời đi. Vũ Sóc Mạc trong tay ta, bất kể nàng ta còn để ý đến hắn hay không, nàng ta cũng không dám hành động liều lĩnh. Vậy thì để ta xem, nữ chính trong tiểu thuyết rốt cuộc có bao nhiêu thủ đoạn và hào quang.
Mục Dao rời đi, đêm đó ánh trăng đặc biệt sáng. Ta ngẩn người nhìn bầu trời đêm, cảm giác được có người tiến đến bên cạnh, không quay đầu lại mà nói:
"Vết thương đỡ hơn chưa?"
Một lát sau, giọng nói của Hoa Nhung Chu vang lên:
"Rồi ạ."
Chúng ta cùng nhau chìm vào im lặng.
Ta khẽ lên tiếng, không biết là nói với ai:
"Ta muốn giết một người."
"Ta sẽ giúp người."
Ta quay đầu, bắt gặp ánh mắt nghiêm túc bất ngờ của Hoa Nhung Chu, tâm trạng u ám trong lòng dường như được xua tan:
"Ngươi không hỏi ta là ai sao? Biết đâu đó là một vị quan thần quyền quý."
Ánh mắt Hoa Nhung Chu không gợn sóng:
"Tiểu thư muốn giết, ta sẽ giúp người."
Ta không nhịn được cười lắc đầu:
"Trẻ con không nên suốt ngày đòi đánh đòi giết."
"Ta không phải trẻ con." Giọng Hoa Nhung Chu hơi gấp gáp, một lát sau, hắn ngập ngừng nói, "Ta từng giết người."
Ta vô thức nhìn hắn, chỉ thấy đôi mắt hắn cụp xuống, hàng mi đổ bóng lên gương mặt, tạo nên một mảng tối. Làm thị vệ bảo vệ phủ, hắn từng gặp thích khách, giết người cũng không có gì lạ, dù sao trong xã hội này mạng người cũng chẳng đáng giá.
"Ta biết." Ta đáp qua loa.
"Người không biết." Giọng của Hoa Nhung Chu cứng rắn, không chút cảm xúc.
Ta chỉ nghĩ hắn là trẻ con bướng bỉnh, muốn cãi lại ta, nên cũng không để tâm.
46
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!