Chương 38: (Vô Đề)

39

Dường như ta đã biến thành một cỗ máy không còn điện, suốt một ngày một đêm ta nhốt mình trong phòng, không muốn bước ra ngoài. Bên ngoài, âm thanh ồn ào vọng tới khiến ta không khỏi cựa mình, mở miệng hỏi:

"Bên ngoài đang có chuyện gì vậy?"

"Bẩm Vương phi, hôm nay là… ngày đưa tang của Hoa thiếu gia." Thiên Chi dè dặt trả lời.

"Ừ." Ta cúi đầu, không nói thêm lời nào, rồi lại nằm xuống, quay mặt vào trong.

"Vương phi có muốn dậy rửa mặt, búi tóc không ạ?" Thiên Chi rốt cuộc vẫn không nhịn được hỏi một câu.

"Ta không đi." Ta đáp, giọng vô hồn.

Sau lưng, tiếng bước chân của Thiên Chi xa dần. Ta nằm dài trên giường, gối đầu lên chiếc gối mềm. Hốc mắt ta khô rát như vừa bị rắc một nắm muối, nhắm mắt lại cũng chẳng thấy nhẹ nhõm hơn chút nào.

Rõ ràng cả đêm không ngủ, nhưng giờ đây ta vẫn không thấy buồn ngủ chút nào. Một lúc sau, tiếng bước chân khác lại vang lên. Không kiềm được, ta cất tiếng:

"Ta đã nói rồi, không đi đâu. Đừng đến đây làm phiền ta nữa."

Bước chân ngừng lại, nhưng chẳng có ai đáp lời. Ta cũng chẳng buồn quan tâm.

Mãi đến khi một giọng nói quen thuộc vang lên:

"Đã là cuối giờ Tỵ rồi, sao nàng vẫn chưa đi? Tang lễ của ca ca nàng, nàng dù thế nào cũng phải đến dự, bằng không người khác sẽ nói gì về nàng đây?"

Trọng Dạ Lan?

Ta mở mắt, ngồi dậy, quả nhiên là hắn.

Đôi mắt hắn nhìn thẳng vào ta, thoáng ngạc nhiên, rồi như có chút chần chừ:

"Nàng đã khóc sao?"

"Ngươi vào đây bằng cách nào?" Ta không trả lời, chỉ cau mày hỏi ngược lại.

Giọng điệu của ta không khiến hắn tức giận, hắn ngồi xuống mép giường ta, nhẹ giọng nói:

"Hôm nay… ta được mời đến đây."

Tang lễ của Hoa Thâm, đương nhiên sẽ mời rất nhiều người.

"Ai cho ngươi vào phòng ta?" Ta vẫn lạnh lùng, giờ phút này ta tóc tai rối bời, chỉ mặc áo lót, đám gia nhân trong viện này chết cả rồi hay sao mà để hắn vào được?

"A Thiển, ta là phu quân của nàng, người trong phủ này tất nhiên không ngăn cản ta." Trọng Dạ Lan vẫn giữ giọng điệu hòa nhã, không tranh cãi.

Phu quân? Vì thấy ta đáng thương, hay vì cảm giác áy náy trong lòng mà đến đây ra vẻ tử tế? Hắn nghĩ ta là gì?

Ta xoay người xuống giường, gọi to:

"Thiên Chi!"

Chưa kịp để Thiên Chi bước vào, hắn đã nắm lấy tay ta:

"A Thiển, ta biết nàng giờ lòng đầy đau khổ. Nhưng muốn ra ngoài thì cũng phải chỉnh trang lại tóc tai, quần áo đã."

Ta quay đầu nhìn hắn, ánh mắt đầy chế nhạo:

"Chuyện đó thì liên quan gì đến ngươi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!