Chương 36: (Vô Đề)

37

Gió rít qua tai như những lưỡi dao sắc lẻm cắt da thịt, trong khoảnh khắc hiểm nguy, ta vẫn không quên xoay chiếc vòng tay lại đeo vào.

Chỉ trong vài giây, ta nặng nề rơi xuống mặt nước, bọt nước bắn tung tóe. Lực va chạm mạnh đến mức khiến lồng ngực ta như muốn nổ tung, suýt nữa phun ra một ngụm máu. Sau khi uống vài ngụm nước, ta mới gắng sức bơi về phía bờ. May thay, chỗ rơi xuống cách bờ không xa.

Quả thật, học bơi là kỹ năng sống còn, không hề lãng phí số tiền ta đã dành ra để học khi trước.

Lê mình lên bờ, ta nhận ra khắp người đều là những vết thương lớn nhỏ, còn chân trái thì đau nhói.

Khi rơi xuống, khắp người bị trầy xước, một nhánh cây còn cào trúng chân ta, khiến tốc độ rơi bị chậm lại. Nếu không, có lẽ ta đã bất tỉnh ngay khi va vào nước.

Quy luật "ngã vực không chết" trong tiểu thuyết lần nữa được ứng nghiệm. Nhưng lần này ta dám mạo hiểm không phải vì may mắn, mà vì đã có tính toán khác. Hiện tại tình hình chứng minh, ta đã đặt cược đúng.

Nằm ngửa trên đất nghỉ ngơi một lúc, nhìn trời dần tối, ta hít sâu một hơi, không thể ở nguyên một chỗ. Ta quyết định men theo dòng sông, đi ngược lên phía thượng nguồn. Thường thì ở thượng nguồn sẽ có người sinh sống.

Nếu cứ ở lại nơi hoang vu này, trời tối lại thêm dã thú xuất hiện, e rằng một thân một mình ta chẳng khác nào tự nộp mạng cho chúng.

Nhịn đau, ta cà nhắc bước đi men theo bờ sông. Trời nhanh chóng sập tối, nhưng ánh trăng hôm nay sáng lạ thường, như thể ông trời biết ta bị quáng gà mà ưu ái chiếu rọi.

Ta tự an ủi bản thân như vậy.

Không biết đã đi bao lâu, trước mặt vẫn chẳng thấy bóng dáng con người.

Thành thật mà nói, nửa đêm đi một mình giữa vùng hoang dã thực sự rất đáng sợ. Xung quanh im lặng đến kỳ lạ, chỉ còn lại tiếng nước chảy róc rách.

Ta không dám nhìn lung tung, toàn thân căng thẳng. Càng nhìn, lòng càng sợ hãi, cảm giác tim đập vang vọng trong màng nhĩ như trống trận.

Ta bắt đầu hối hận. Đang yên lành tự nhiên tỏ ra anh hùng làm gì? Chi bằng ngoan ngoãn ở lại trên vách đá, phối hợp một chút, chờ Trọng Dạ Lan đến "chọn".

Tay ta siết chặt con dao nhỏ giấu trong chiếc vòng, bỗng nghe thấy âm thanh khác biệt, không giống tiếng nước chảy.

Đúng lúc đó, ta nhìn thấy một tảng đá lớn, vội đi tới, trốn phía sau, nín thở lắng nghe.

Quả nhiên có âm thanh khác, giống như tiếng bước chân. Nhưng không thể phân biệt được là người hay thú.

Vách đá ta rơi xuống không cao lắm, nhưng địa hình ở đây lại hiểm trở. Dù Trọng Dạ Lan có lập tức phái người xuống tìm kiếm, e rằng cũng chưa đến kịp. Vì vậy, khả năng đây là người của hắn rất thấp.

Chỉ còn hai khả năng: dã thú… hoặc…

Trời tối, đồng hoang, lại nhớ đến mấy bộ phim kinh dị về giết người phi tang. Những cảnh máu me lập tức hiện lên trong đầu.

Ta hận không thể tự tát mình, càng sợ hãi thì đầu óc càng hiện lên nhiều hình ảnh đáng sợ.

Đúng lúc ấy, ánh trăng bị mây đen che khuất. Trong mắt một người bị quáng gà như ta, thế giới lập tức trở thành một mảnh đen kịt.

Tiếng bước chân ngày càng gần, mỗi bước dường như đều đạp mạnh vào tim ta. Cuối cùng, chúng dừng lại ngay bên tảng đá.

Không chịu nổi nữa, ta nhắm chặt mắt, vung dao lên.

Một bàn tay lạnh như băng giữ chặt cổ tay ta.

Ta run lên, nghe thấy một giọng nói quen thuộc:

"Ta cuối cùng cũng tìm được người rồi."

Mở mắt ra, vẫn chưa thấy rõ, nhưng chỉ một lát sau, ánh trăng như có hẹn mà ló dạng, chiếu sáng dần khung cảnh trước mắt.

Ta nhìn thấy khuôn mặt của Hoa Nhung Chu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!