Chương 35: (Vô Đề)

36

Một tháng sau, tại yến tiệc Trung Thu trong cung, ta không chọn ngồi cùng Trọng Dạ Lan mà cố ý ngồi bên phía Hoa phủ, bất chấp những ánh mắt khác thường từ xung quanh.

"Đã một tháng trôi qua, phụ thân đã suy nghĩ xong chưa?" Ta nâng chén, nhìn về phía Hoa tể tướng, mặt mỉm cười nhưng lòng lại gợn sóng như rượu trong chén.

Hoa tể tướng nhìn ta, ánh mắt sâu xa. Hồi lâu, ông tránh ánh mắt của ta, rồi nói:

"Thiển nhi, sau này không cần nhắc lại chuyện này nữa."

Tay ta lạnh ngắt, lòng lại trở nên tĩnh lặng. Thì ra nhân vật của tiểu thuyết, ta không thể thay đổi được.

Ta mỉm cười, uống cạn chén rượu:

"Vậy thì… con đã rõ."

Rõ ràng chúng ta ngồi gần như vậy, cùng một dòng máu, là người một nhà. Nhưng ta lại cảm thấy có một hố sâu không thể vượt qua. Hoa tể tướng đã từ bỏ tia hy vọng cuối cùng của mình.

Yến tiệc diễn ra thế nào ta không hề để tâm. Hoa tể tướng đã đưa ra lựa chọn, ta cũng nên rời khỏi. Chuyện của Hoa phủ, từ đây không còn liên quan đến ta.

Sau một chén rượu nữa, ta rời khỏi yến tiệc, tự mình đi ra ngoài cung. Là Hoa phủ không chọn ta.

Nhưng vừa đi được nửa đường, ta bị người chặn lại.

"Thánh chỉ hòa ly sẽ được gửi đến phủ của ngươi vào tối nay."

Ta thở phào nhẹ nhõm, nói:

"Đa tạ Hoàng thượng."

Nói xong, ta định rời đi, nhưng Trọng Khê Ngọ đưa tay như muốn giữ ta lại. Đúng lúc ấy, một bóng người xuất hiện chắn giữa chúng ta.

Ta trố mắt nhìn Hoa Nhung Chu, thoáng thấy ánh mắt Trọng Khê Ngọ nheo lại, vội kéo Hoa Nhung Chu ra, nói:

"Hoàng thượng, đây là quan đạo, người qua lại đều thấy. Thánh chỉ hòa ly chưa được công bố, thần thiếp không muốn lúc này lại xuất hiện lời đồn nhảm nhí."

Ví dụ như nói ta tư thông với Trọng Khê Ngọ nên mới hòa ly với Trọng Dạ Lan chẳng hạn.

Ánh mắt Trọng Khê Ngọ không rời khỏi Hoa Nhung Chu. Hắn hỏi:

"Người này là ai?"

"Chỉ là thị vệ của ta, Hoa Nhung Chu. Vì lo lắng cho danh tiếng của ta nên mới mạo phạm Hoàng thượng. Dù sao bây giờ cũng là thời điểm nhạy cảm." Ta vội giải thích. Bình thường hắn trầm mặc, sao hôm nay lại dám đụng chạm đến Trọng Khê Ngọ? Phải chăng vì gần đây ta giao trọng trách, nên đã quá nuông chiều hắn?

"Họ Hoa?" Trọng Khê Ngọ nhíu mày càng sâu.

Ta theo phản xạ, che Hoa Nhung Chu ra sau lưng, đáp:

"Chỉ trùng họ thôi, không phải người Hoa phủ."

Ánh mắt Trọng Khê Ngọ nhìn ta khiến ta sởn gai ốc. Ta từ bỏ ý định rời cung, nói vài câu qua loa rồi quay lại yến tiệc.

Vừa ngồi chưa nóng chỗ, mấy bóng người từ nhóm vũ cơ đột nhiên lao ra, nhắm thẳng vào vài vị trí, trong đó có Hoa phủ.

Lại nữa?

Chẳng lẽ ta có thù với các buổi tụ hội lớn? Lần nào cũng không được yên thân.

Cả lễ tế tổ, yến tiệc đón gió cho nam phụ, và giờ lại là yến Trung Thu này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!