Chương 30: Quan tâm, lo lắng.

31

Tựa như đã trải qua một năm, lại như chỉ mới một ngày, ta ngồi bên bậu cửa nhìn mặt trời mọc rồi lặn, lặng lẽ như hóa thành một pho tượng.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, những lời khóc lóc van xin của Hoa phu nhân, ta từ chối gặp. Ngay cả thái hậu triệu kiến, ta cũng lớn gan từ chối.

Ta không biết Hoa Thâm sau này ra sao, cũng không biết Mục Dao lại định đối phó với Hoa phủ bằng cách nào. Có một khoảng thời gian, dường như cả thế giới chẳng còn liên quan gì đến ta.

Các nha hoàn trong viện nhìn ta ngày ngày im lặng, không còn giống như trước đây, đều dè dặt cẩn thận. Còn ta, ngay cả sức để an ủi các nàng cũng không có.

Ta… liệu có phải đã trầm cảm rồi không?

Nằm trên ghế dựa, ta nghiêm túc nghĩ về vấn đề này. Nếu không, vì cớ gì ta lại đột nhiên mất hết hứng thú với cuộc đời ở đây?

Hoặc là ta đang trốn tránh những sự thật mà ta không muốn đối mặt, thế nên mới ẩn mình trong viện này.

Như một chiếc lá vàng dần héo úa, chậm rãi tàn lụi.

Ta từng nghĩ đến việc trở nên lạnh lùng vô tình, cũng từng nghĩ đến chuyện đại nghĩa diệt thân, nhưng cuối cùng không cách nào thuyết phục được chính mình.

Nghĩ ngợi miên man, ta lại buồn ngủ, liền nghiêng người nằm trên ghế, thiếp đi lúc nào không hay.

Trong lúc mơ màng, đầu ta bất chợt chúi xuống, thân thể chưa kịp phản ứng, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Hỏng rồi, lần này đập đầu mất thôi.

Nhưng cơn đau như tưởng tượng lại không xảy ra. Ta mở mắt, thấy Hoa Nhung Chu khom người, một tay nắm lấy tay vịn ghế dựa, đầu ta thì đập mạnh lên mu bàn tay hắn.

Ta ngồi dậy, xoa thái dương, nhìn quanh rồi hỏi:

"Các nàng ấy đâu rồi?"

Vì sao không thấy một nha hoàn nào?

"Thuộc hạ không rõ." Hoa Nhung Chu buông tay, đứng thẳng người.

"Ngươi không sao chứ? Ta ngủ mơ màng, không ngờ lại…" Ta nhìn mu bàn tay hắn, đã đỏ bừng cả lên.

Đầu ta nặng đến vậy sao?

"Không sao." Hoa Nhung Chu giấu tay ra sau, đứng nghiêm.

Ta ngồi thẳng lại, kéo áo hắn:

"Ngươi ngồi xuống đây, nói chuyện với ta một lát. Giờ ta chẳng còn buồn ngủ chút nào."

Hoa Nhung Chu ngoan ngoãn ngồi xuống, để ánh mắt ngang tầm với ta. Nhìn vẻ ngoan ngoãn của hắn, ta mở lời:

"Cha mẹ ngươi có ở kinh thành không?"

Ánh mắt hắn khẽ động, một lát sau mới trả lời:

"Cha mẹ thuộc hạ là người nông thôn. Khi nhỏ vì mất mùa đói kém, đã bán thuộc hạ cho… một gia đình giàu có làm nô bộc."

Ta thật muốn tự tát mình, từng câu từng chữ đều chạm vào vết thương lòng của người ta.

"Vậy làm sao ngươi đến được Tấn Vương phủ?" Ta hỏi tiếp.

Hoa Nhung Chu cúi đầu, đáp:

"Thuộc hạ đã trốn khỏi nhà đó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!