Chương 3: (Vô Đề)

Nhưng đó chỉ là ta tự nghĩ vui. Thái hậu không phải kẻ ngốc, làm sao có thể tự nhảy xuống nước? Hơn nữa, ai dám đẩy bà xuống?

Đang mải cười thầm với những suy nghĩ viển vông của mình, bỗng phía sau có một lực đẩy mạnh. Nụ cười trên môi ta lập tức cứng lại.

"Ùm!"

Người đúng là phải hướng thiện. Chỉ mới nghĩ lệch lạc một chút đã gặp báo ứng, như ta bây giờ, mới nghĩ mà đã bị đẩy xuống nước.

"Trời ơi, Tấn Vương phi rơi xuống nước rồi! Mau cứu người ——"

Tiếng hét kinh hoàng của Thích quý phi đột ngột dừng lại.

Khi Thích quý phi nhìn thấy ta dùng tư thế bơi ếch tự mình bơi trở về bờ, sau đó dưới sự giúp đỡ của các cung nữ mà trèo lên, vẻ mặt nàng ta ngưng bặt.

Nơi ta rơi xuống cách bờ không xa, nên mọi chuyện xảy ra rất nhanh, nhanh đến mức thái hậu cũng ngây người, trợn mắt há miệng.

"Ngươi từ khi nào học được thứ… này?" Thái hậu khó khăn mở miệng, dường như đang tìm từ để miêu tả tư thế bơi của ta.

Lúc này mới đầu thu, thời tiết không quá lạnh, nhưng ta toàn thân ướt đẫm, không khỏi rùng mình một cái.

Nhìn thấy bộ dạng thảm hại của ta, thái hậu liền ngừng truy hỏi, sai người dẫn ta đi thay y phục.

Dù không ưa ta, nhưng bà chỉ dừng lại ở việc lời lẽ nghiêm khắc, chứ không cố ý làm khó. Điều này cho thấy thái hậu không phải loại người có những toan tính nhỏ nhặt. Trong lòng ta âm thầm lập ra kế hoạch lấy lòng bà sau này.

Đi theo hai cung nữ đến một cung điện, họ nhanh chóng chuẩn bị nước nóng. Ta chỉ tắm qua để xua tan cái lạnh, rồi vội vàng thay y phục, bởi thái hậu còn đang chờ.

Vừa khoác xong áo ngoài, ngồi trước gương lau tóc, ta bất giác nhìn thấy trong gương một nữ nhân đứng lặng lẽ phía sau.

Ta quay đầu lại, định trách sao cung nữ này không biết quy củ, nhưng khi nhìn kỹ thấy trang phục nàng khác hẳn với cung nữ bình thường, lòng thoáng giật mình, ta lập tức hiểu ra. Đôi mắt bình thản nhìn nàng, không để lộ chút cảm xúc.

Hai chúng ta im lặng đối diện nhau hồi lâu. Không phải ta cố tình tỏ ra cao thâm khó lường, mà thực sự là… ta không biết nàng ta là ai. Nếu nói sai sẽ rất phiền.

Cuối cùng, nữ nhân trong trang phục hoa lệ mở lời trước:

"Muội muội cuối cùng cũng như ý nguyện làm Tấn Vương phi. Ta thân làm tỷ, thực lòng cảm thấy vui mừng thay muội."

Tỷ?

Ta lập tức nhớ ra: trong tiểu thuyết, Hoa Thiển là nữ nhi độc nhất của Hoa phủ. Vì vậy, Hoa tể tướng chỉ có thể chọn một nữ nhân từ *chi thứ của Hoa gia để đưa vào hoàng cung. Tính ra, ta phải gọi nàng ta là đường tỷ.

(*chi thứ: nhánh phụ)

Nhưng vị đường tỷ này… chính là một trong những nguyên nhân khiến Hoa gia bị tru di trong tiểu thuyết. Nàng ta lợi dụng thế lực của Hoa tể tướng để từng bước leo cao trong hậu cung, sau đó khi thấy Hoa gia suy yếu liền trở mặt, tỏ ý lấy lòng nữ chính Mục Dao.

Dĩ nhiên, kết cục của nàng ta trong truyện cũng không tốt đẹp gì. Kiểu người "thấy gió trở cờ" như vậy, cuối cùng chỉ là vật hy sinh.

"Hoa mỹ nhân lặng lẽ đứng phía sau người khác như vậy, là có ý gì?" Ta đặt khăn lau tóc xuống, thản nhiên hỏi.

Thấy thái độ hờ hững của ta, ánh mắt Hoa mỹ nhân thoáng qua vẻ khinh thường, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười:

"Muội muội sao nay lại xa cách thế? Ngày trước chúng ta thân thiết biết bao."

Dù rằng Hoa gia quả thực đáng tội, việc nàng ta trở mặt có thể xem như "trừ hại cho dân", nhưng bản chất ích kỷ chỉ vì lợi ích cá nhân của nàng ta khiến ta không ưa nổi. Vì thế, ta không đáp lời, chỉ quay người cầm lấy lược, bắt đầu chải tóc.

Qua gương, ta thấy nàng ta bị ta phớt lờ, sắc mặt có chút không giữ được. Ta mới thản nhiên nói:

"Hoa mỹ nhân đã nhập cung, sau này vẫn nên tránh xưng tỷ muội với ta, kẻo bị người ta cười chê."

Chỉ trong hậu cung, các nữ nhân mới xưng hô tỷ muội với nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!