Chương 28: (Vô Đề)

30

Trở về Tấn Vương phủ, ta cho gọi Thúy Trúc đến hỏi chuyện, vì nha hoàn truyền lời bảo Hoa Thâm ngoan ngoãn ở hậu viện chính là nàng.

Thúy Trúc ngơ ngác, nhưng vẫn thật thà đáp:

"Là phu nhân của Hoa gia không tìm thấy đại công tử, nên sai nô tỳ đi tìm và căn dặn bảo đại công tử chớ đi lung tung vì yến tiệc đông người."

"Vậy ngươi có nói với ai khác rằng Hoa Thâm đang ở hậu viện không?" Ta hỏi tiếp.

Thúy Trúc cau mày nghĩ một lúc rồi lắc đầu:

"Không có."

Những điều này Hoa phu nhân cũng đã nói với ta, nhưng ta vẫn hỏi lại Thúy Trúc, xem có bỏ sót điều gì không.

Thấy ta không lên tiếng, Thúy Trúc dè dặt hỏi:

"Vương phi, có phải nô tỳ đã làm sai điều gì không?"

Đối diện với đôi mắt trong sáng của Thúy Trúc, ta chỉ có thể thở dài, không muốn nói thêm:

"Không liên quan tới ngươi, đừng nghĩ nhiều."

Trong viện, ta ở suốt một ngày một đêm, đồ ăn Thiên Chi đưa đến ta không động đũa lấy một lần.

Đến ngày hôm sau, trời dần ngả tối, ta như bừng tỉnh khỏi giấc mộng dài, hít sâu một hơi rồi bước ra ngoài.

Vừa ra khỏi viện, ta thấy Hoa Nhung Chu vẫn đứng trước cổng. Ta dừng bước, nói với hắn:

"Vương gia ra tay nặng như vậy, thương thế của ngươi cũng không nhẹ. Không cần canh ở đây nữa, trở về nghỉ ngơi đi."

"Thuộc hạ không sao." Hoa Nhung Chu đáp, không nhúc nhích.

Ta không nói thêm, dù sao ta còn có chuyện quan trọng hơn cần xử lý.

Khi đến viện của Mục Dao, thị vệ chặn ta lại. Ta không nổi giận, chỉ bình tĩnh nói:

"Ngươi vào bẩm với trắc phi, nàng tự nhiên sẽ đồng ý gặp ta."

Thị vệ ngần ngừ, nhưng nhìn thái độ tự tin của ta, hắn vẫn vào thông báo.

Không lâu sau, hắn quay lại mời ta vào.

Bước vào phòng, ta thấy Mục Dao cầm một cuốn sách, ngồi dưới ánh đèn dầu lật giở. Trên bìa sách rõ ràng ghi hai chữ "Binh thư," hoàn toàn không còn dáng vẻ hoảng loạn của ngày hôm qua.

Ta không khách khí, tự tìm một chiếc ghế ngồi xuống. Lúc này, nàng mới ngước mắt nhìn ta.

Đón lấy ánh nhìn vô cảm của nàng, ta mỉm cười:

"Chờ ta lâu rồi phải không?"

Mục Dao đặt cuốn sách xuống, nhìn ta, nói:

"Nếu ngươi đến cầu xin cho Hoa Thâm, chẳng phải nên hạ thấp tư thái của mình sao?"

Ta không để ý đến sự châm biếm trong lời nói của nàng, đáp:

"Hoa Thâm không làm sai, tại sao ta phải cầu xin cho hắn?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!