Chương 25: (Vô Đề)

27

Trọng Dạ Lan cuối cùng cũng hất tay ta ra, lực quá mạnh khiến ta suýt ngã, may mà Thiên Chi đỡ kịp.

Hắn quay người bỏ đi, không thèm nhìn ta thêm một cái.

Giờ mọi sự đã rõ ràng, hắn cũng không thấy cần thiết phải từ bỏ ta, vậy thì ta chẳng cần phải giữ hình tượng đoan trang hiền thục nữa. Cứ chờ xem, hắn chịu đựng được ta đến khi nào.

Hắn vừa rời đi, Mục Dao tay cầm thánh chỉ, nhìn ta lạnh lùng hỏi:

"Đây thật sự là ý của ngươi?"

"Không phải ta thì còn ai vào đây nữa?" Ta nhún vai đáp.

Mục Dao im lặng một lúc, ánh mắt vẫn đầy vẻ lạnh lùng:

"Ngươi nghĩ rằng phong ta làm trắc phi là để dễ dàng áp chế ta hơn sao?"

"Mục Dao, ngươi thông minh như vậy, sao bây giờ lại hồ đồ rồi?" Ta cười đáp. "Ngươi nghĩ xem, nha hoàn và trắc phi, thân phận nào dễ bị bắt nạt hơn?"

Mục Dao nhíu mày, nàng rõ ràng hiểu rằng làm trắc phi sẽ có địa vị hơn nhiều so với nha hoàn, nhưng nàng vẫn không muốn tin rằng ta thật lòng vì muốn tốt cho nàng.

"Ta biết ngươi không tin, nhưng ta thực sự không có ý tranh giành với ngươi. Nếu không, sao ta lại nhường ngươi? Ngươi có thể giữ lòng đề phòng ta, ta không bận tâm. Dù sao, ngày dài mới biết lòng người."

Nói xong, ta cũng chẳng phí lời thêm, quay người trở về viện. Hiện giờ, càng ít tiếp xúc với Mục Dao càng tốt. Nàng có hào quang nữ chính che chở, đến gần nàng chắc chắn chẳng mang lại điều gì tốt lành cho ta.

Sau đó, ta bắt đầu chuẩn bị cho yến tiệc mừng hôn lễ của trắc phi vào tháng tới.

Ta quyết định tổ chức thật lớn, thật long trọng, không chỉ để khẳng định vị trí của mình mà còn củng cố hình ảnh một Vương phi rộng lượng, thấu tình đạt lý.

Mấy ngày bận rộn chuẩn bị, khi vừa hoàn tất danh sách khách mời, Hoa Thâm đã đến tìm ta.

Hiện tại, Trọng Dạ Lan không hạ lệnh ngăn cản người nhà họ Hoa đến phủ, nên Hoa Thâm thoải mái tự do ra vào.

"Muội muội, muội đang chuẩn bị cho hôn lễ của trắc phi tháng tới sao? Trên đường đến đây, ta còn thấy nha hoàn đó, nói vài câu mới nhận ra nàng ta chính là người trước đây ta từng thấy rời khỏi thư phòng của Trọng Dạ Lan. Ta đã bảo muội rồi, nhưng muội không nghe, giờ thì nàng ta cũng đã lên làm trắc phi rồi."

Nhìn vẻ mặt chọc ngoáy của Hoa Thâm, ta nhíu mày, không buồn đáp lại mà hỏi thẳng:

"Ca ca lại gây chuyện gì nữa?"

Hoa Thâm cười gượng, đáp:

"Không có gì, không có gì. Ta chỉ nhớ muội nên đến thăm thôi."

Ta không tin, đặt chén trà xuống bàn, nhìn thẳng vào hắn:

"Nếu chỉ có thế, sao huynh phải trốn đến đây? Nói thật đi, huynh lại làm gì khiến phụ thân tức giận?"

Hoa Thâm rụt cổ, gượng cười lấy lòng:

"Muội muội đúng là thông minh, chuyện gì cũng không giấu được muội."

Thấy ta không nói gì, hắn cúi đầu, rụt rè nói:

"Thật ra cũng chẳng phải chuyện gì lớn, chỉ là mấy hôm trước, có một người bạn của ta thích một nha hoàn trong viện ta, ta bèn tặng nàng ấy cho hắn. Không ngờ nha đầu đó cứng đầu, lại tự sát ngay trước cổng phủ. Ta đã định giấu nhẹm đi, nhưng không biết đứa nha hoàn nào bép xép, khiến ta mấy hôm nay không dám về phủ."

Nghe xong, ta như vừa nuốt phải một ngọn lửa, thiêu đốt ruột gan. Hắn dựa vào đâu mà nghĩ ta sẽ bảo vệ hắn trong chuyện này? Vì ta đã đối tốt với hắn hơn trước ư?

"Ra ngoài!" Ta cố kiềm chế cơn giận, lạnh lùng nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!