26
"Vương phi, trong cung truyền lời tới, nói rằng Thái hậu nương nương đã lâu không gặp người, muốn triệu người nhập cung." Một tiểu tư trong phủ đến bẩm báo.
Ta không khỏi thở dài. Đã hơn hai mươi ngày ta trốn tránh trong Tấn Vương phủ, đếm từng ngày mong qua được thời gian Vũ Sóc Mạc còn ở kinh thành, thế mà lại phải xuất phủ. Thái hậu là cây đại thụ, đại thụ này ta không dám mạo phạm.
Sau khi chuẩn bị một lúc, ta liền lên xe ngựa khởi hành.
Trong cung của Thái hậu hôm nay bất ngờ yên ắng. Hoặc là ta tới đúng lúc ít người, hoặc là... bà ấy đã cố ý đuổi hết người khác đi để đợi ta.
Sau khi hành lễ nghiêm chỉnh, ta mới ngồi xuống. Thái hậu mỉm cười, không biểu hiện chút khác thường:
"Nghe nói mấy ngày nay ngươi đều ru rú trong Tấn Vương phủ, không bước ra ngoài?"
Ta gật đầu đáp lời, Thái hậu tiếp tục:
"Như vậy là không ổn. Ngươi giờ đã là Tấn Vương phi, không nên tự giam mình trong viện, mà phải thường xuyên giao thiệp với các vị phu nhân trong kinh thành. Chủ mẫu của một phủ, giao thiệp là điều không thể thiếu."
Ta mỉm cười trả lời: "Thần thiếp đã hiểu."
Thấy thái độ ta không mấy để tâm, Thái hậu nhíu mày, giọng nghiêm nghị hơn:
"Đừng coi đó là chuyện nhỏ. Trước đây, trong buổi yến tiệc tiếp đón, Lan nhi đã làm ra chuyện như vậy. Ngươi nên lưu tâm, làm vợ chồng, cảm tình và ân tình có thể phai nhạt dần, nhưng quyền hành trong tay mình phải giữ thật chắc mới mong lâu dài."
Ta ngây người một lúc. Thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Thái hậu, lời dạy bảo này khiến bà trong thoáng chốc trông giống hệt Hoa phu nhân.
Hậu cung là nơi kỵ nhất để lộ tâm tư, nhưng Thái hậu, người đã trải qua bao trận cung đấu, vẫn có thể thẳng thắn bộc lộ suy nghĩ với ta. Điều này cho thấy bà thực sự coi ta là người nhà.
Mũi ta cay cay, nếu như ta thật sự yêu thương Trọng Dạ Lan, có lẽ ta sẽ lắng nghe lời bà mà toàn tâm toàn ý bảo vệ hạnh phúc của mình.
Khi ta còn đang phân vân, liệu có nên liều lĩnh bày tỏ lòng mình, thử xem Thái hậu có đứng về phía ta hay không, thì bà lại lên tiếng:
"Hôm đó, nha hoàn đó tên là Mục Dao, phải không? Ngươi định xử trí thế nào?"
Ta chần chừ một lúc, quyết định không mạo hiểm:
"Nếu Vương gia thích, thần thiếp đương nhiên phải thuận theo ý ngài ấy."
Thái hậu thở dài, giọng nặng nề hơn:
"Vậy Tấn Vương phủ ngươicũng phải quản cho tốt. Không thể để một nha hoàn tùy tiện trèo lên giường chủ tử."
"Mục Dao không phải người như thế." Ta phản xạ đáp lại.
Vầng hào quang nữ chính của Mục Dao, ta sao không biết. Với tính cách của Thái hậu, sau này nếu bà tiếp xúc với Mục Dao, chắc chắn sẽ không ghét bỏ nàng ta. Vậy nên, lúc này ta nói vài lời tốt cho nàng ta, để sau này nàng không nghĩ ta từng bôi xấu nàng trước mặt Thái hậu.
Thấy ánh mắt không tán thành của Thái hậu, ta vẫn kiên trì nói:
"Thái hậu nương nương không biết, nhưng theo những gì thần thiếp được biết, Mục Dao chưa từng chủ động quyến rũ Vương gia. Sau này, nếu mẫu hậu có cơ hội gặp Mục Dao, sẽ không nghĩ như bây giờ nữa."
Thái hậu không nhắc thêm về Mục Dao, nhưng vẫn ngạc nhiên hỏi:
"Tính tình ngươi dạo này sao lại trở nên…yếu đuối như vậy?"
Không phải ta yếu đuối, chỉ là đã biết trước kết cục, ta không muốn tranh đoạt mà thôi.
Thấy ta im lặng, Thái hậu tưởng ta đang ấm ức, liền nói tiếp:
"Hôm đó, ngươi vì Lan nhi mà suýt mất mạng, lần này nó thật quá đáng. Ngươi là người được rước về đàng hoàng, theo tình theo lý thì nó không nên như vậy. Nếu ngươi ngại mở lời, để ta nhắc nhở nó thay ngươi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!