25
Trở lại yến tiệc, ta ngoan ngoãn ngồi về chỗ, chỉ thấy ánh mắt của Trọng Dạ Lan, ánh lên một tia ngạc nhiên khi nhìn thấy trán ta bị sưng đỏ, nhưng hắn chỉ khẽ động môi, không nói lời nào rồi quay đầu đi.
Lần trước hắn hỏi về dấu tay trên mặt ta, bị ta gài bẫy một lần, giờ e rằng cũng không dám dễ dàng trêu chọc ta nữa.
Chừng một chén trà sau, Trọng Khê Ngọ mới từ từ tiến vào. Bước chân vững vàng, ánh mắt không dao động, cùng mọi người tại bàn tiếp tục trò chuyện vui vẻ, tựa hồ không hề có gì xảy ra.
Ta không nhịn được hít sâu một hơi, trong lòng không rõ là cảm giác gì. Ta biết rõ cảm giác bị bỏng đau đớn thế nào.
Lúc trước, khi đi học, từng bị một người từ phía sau vô tình đụng trúng, nước nóng đổ lên mu bàn tay, hai ngón tay lập tức nổi phồng lên bọng nước. Khi đó là mùa đông, mỗi nửa giờ ta phải nhúng tay vào nước lạnh để giảm đau. Nhưng đó chỉ là tay, có thể để hở ra, không động đến thì đỡ hơn. Còn Hoàng thượng bị bỏng ở lưng, mỗi bước đi đều khiến y phục ma sát lên bọng nước, cảm giác đó…
Ta phải thừa nhận mình đã đánh giá thấp hắn. Dù là chân long thiên tử quen được nuông chiều, khả năng nhẫn nhịn của hắn quả thật phi thường.
Yến tiệc sắp đến hồi kết, Đại hoàng tử Vũ Sóc Mạc bỗng nhiên đứng dậy, nói:
"Nghe nói kinh thành này nhân tài hội tụ, hôm nay ta quả thật mở rộng tầm mắt. Không biết liệu có thể mặt dày thỉnh cầu Bệ hạ ban cho một người không?"
Hoàng thượng vẫn cười nhạt, hỏi:
"Lời này của Đại hoàng tử khách sáo quá. Không biết là ai đã lọt vào mắt xanh của ngài?"
Vũ Sóc Mạc đứng lên, chắp tay cung kính hành lễ, nói:
"Bệ hạ rộng lượng, ta tất nhiên sẽ không trắng tay mà cầu người. Nếu có thể đạt được ý nguyện, ta nguyện dâng biên giới năm tòa thành để đổi lấy."
Toàn yến tiệc lập tức lặng ngắt như tờ. Các quan viên nhìn nhau, ánh mắt trao đổi. Một lời đổi năm tòa thành, quả là xuất thủ hào phóng, không biết đối tượng là ai.
Ta cầm chén trà nhấp một ngụm, nhìn thoáng qua sắc mặt của Mục Dao ngày càng tái nhợt, trong lòng không khỏi cảm thán: Đúng là "hồng nhan họa thủy", lời cổ nhân quả không sai.
Hoàng thượng không lộ vẻ ngạc nhiên hay mừng rỡ, chỉ bình thản hỏi:
"Không biết Đại hoàng tử muốn nói tới ai mà lại quan trọng đến vậy?"
Ngươi còn diễn à? Rõ ràng ta đã nói với ngươi là Mục Dao rồi, còn giả vờ không biết.
Vũ Sóc Mạc cười chân thành, ánh mắt sáng ngời, nói:
"Người này, trong mắt người khác có lẽ nhẹ tựa lông hồng, nhưng với ta, lại là kẻ không gì có thể so sánh được." Nói xong, hắn quay đầu, nâng tay chỉ, "Chính là… nha hoàn của Tấn Vương phủ."
Các quan viên nghe vậy liền thở phào, nghĩ thầm may mắn. Trước đó ai nấy còn tưởng rằng Đại hoàng tử sẽ mở miệng đòi một thiên kim tiểu thư, không ngờ chỉ là một nha hoàn. Đổi lấy năm tòa thành, quả thật quá lời.
Chỉ có sắc mặt Trọng Dạ Lan càng lúc càng đen lại, ta nhịn không được chăm chú nhìn hắn, thầm nghĩ chuẩn bị chứng kiến cảnh giành người kịch liệt.
Ánh mắt liếc qua Hoàng thượng ngồi ở ghế trên, hắn cũng không còn ý cười, khuôn mặt bình tĩnh, chỉ là vì sao… hắn lại nhìn về phía ta? Ta đâu có làm gì khả nghi?
Trọng Dạ Lan đặt mạnh chén trà xuống bàn, gương mặt như phủ một tảng băng:
"Người của Tấn Vương phủ không phải là ai muốn cũng có thể đòi được."
Vũ Sóc Mạc không hề sợ hãi, khóe môi nhếch lên đầy trào phúng, nói:
"Chỉ là một nha hoàn, Tấn Vương có cần keo kiệt vậy không?"
Trọng Dạ Lan ngẩng cao đầu, ánh mắt quét qua bàn tiệc, cuối cùng dừng lại ở Vũ Sóc Mạc, nhấn mạnh từng chữ:
"Ai nói nàng là nha hoàn? Nàng là… nữ nhân của bổn vương."
Nghe câu này, ta không nhịn được mà run rẩy, khó khăn lắm mới kiềm chế được cảm giác muốn gãi bàn, thật là vừa sến súa vừa lúng túng!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!