Chương 22: Nỗ lực của một người chỉ là vô ích.

24

Khoảnh khắc này, ta chợt thấu hiểu tâm trạng của Trọng Dạ Lan. Chính là cảm giác buộc phải nhận ân tình từ một người mình không thích... trong lòng thật khó nói nên lời.

Đến khi Trọng Khê Ngọ buông tay, ta mới ngẩng đầu lên. Hắn vẫn giữ vẻ ôn hòa, điềm tĩnh thường ngày, chỉ là đôi môi có phần tái nhợt.

Cùng lúc đó, ta còn nhìn thấy trên vai phải của hắn... đang bốc khói.

Canh giải rượu này nóng vậy sao?

Cao công công vội vã bước tới, môi run run thốt lên:

"Hoàng... Hoàng thượng..."

Sắc mặt của Trọng Khê Ngọ không hề thay đổi, hắn chỉ nhìn về phía Hoa mỹ nhân đang thất thần. Nàng dường như quên cả việc cầu xin, chỉ có cung nữ bên cạnh là nhanh trí quỳ xuống liên tục dập đầu.

Nếu nói trước đó nàng còn một chút cơ hội xoay chuyển tình thế, thì giờ đây, sau khi làm hoàng thượng bị thương, nàng đã hoàn toàn rơi vào đường cùng.

"Hoa mỹ nhân, ngươi thế nào mà..."

Nàng như vừa tỉnh mộng, ánh mắt không tin nổi, nhưng giọng điệu lại pha chút mỉa mai.

Trọng Khê Ngọ khẽ cau mày, nhìn sang Cao công công bên cạnh:

"Cao Dư, mau đưa cả hai xuống giam lại, bịt miệng thật kỹ."

Đám tiểu thái giám lập tức lao tới, kéo lê Hoa mỹ nhân cùng cung nữ đi. Nàng dường như muốn nói gì đó, nhưng miệng đã bị bịt chặt, chỉ có ánh mắt đầy căm hận hướng về phía ta.

Nhìn cảnh tượng này, trong lòng ta không khỏi dâng lên chút thương cảm. Chốn hậu cung quả thực chẳng dễ dàng, sống chết đều nằm trong một ý niệm của hoàng thượng.

Chỉ chốc lát sau, giả sơn chỉ còn lại ta, Trọng Khê Ngọ, Cao công công, và Thiên Chi.

Nửa thân áo của Trọng Khê Ngọ đã ướt sũng. Cao công công dường như lấy lại tinh thần, mở miệng:

"Hoàng thượng, hay là tạm thời tìm một cung điện gần đây, nô tài sẽ đi lấy y phục mới."

Trọng Khê Ngọ gật đầu đồng ý, Cao công công lập tức rời đi, có lẽ cũng hiểu chuyện này càng ít người biết càng tốt nên đích thân đi làm.

Trọng Khê Ngọ cũng xoay người bước đi, nhưng chỉ được vài bước liền quay đầu lại nhìn ta:

"Sao còn chưa đi theo?"

Dù trong lòng không tình nguyện, nhưng dù sao hắn cũng vì bảo vệ ta mà bị liên lụy đến mức này, ta cũng không tiện từ chối, đành ngoan ngoãn đi theo.

Đến một cung điện không người, Trọng Khê Ngọ đẩy cửa bước vào. Ta vừa định bước vào theo thì nghe hắn nói:

"Để thị nữ của ngươi canh bên ngoài, khi nào Cao công công đến thì dẫn đường vào."

Bước chân ta khựng lại.

Nam nữ cô nam quả nữ ở chung một phòng, nghĩ thôi đã thấy không ổn.

Ta lập tức rụt chân lại, nói:

"Vậy để thần thiếp không vào thì hơn, như vậy không hợp lễ."

Trọng Khê Ngọ chẳng tỏ vẻ gì khác, chỉ cười nhạt:

"Ngươi không nói, ai sẽ biết? Hay ngươi muốn để người khác biết ta vì ngươi mà trở nên như thế này?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!