Chương 21: (Vô Đề)

Vũ Sóc Mạc cũng cười, ánh mắt lộ vẻ sáng ngời:

"Nói đến chuyện thành thân, ta cũng có một ý trung nhân…"

Ý trung nhân của ngươi thì liên quan gì đến ta? Tại sao lại kể cho ta nghe?

"Chính là nha hoàn đứng sau Trọng Dạ Lan. Nàng ấy trông rất hợp mắt ta, chỉ sợ Trọng Dạ Lan không chịu nhường thôi."

Vũ Sóc Mạc làm bộ tiếc nuối, nhưng ánh mắt luôn chăm chú nhìn ta dò xét.

Tên này có thể lộ liễu hơn được nữa không? Chỉ thiếu nước nói thẳng ra: "Ta để ý Mục Dao, ngươi giúp ta cũng là giúp chính ngươi và Trọng Dạ Lan."

"Vậy ngài hỏi Trọng Dạ Lan đi, ta không thể quyết định thay ngài ấy." Ta dứt khoát không đáp lời.

Sự ngạc nhiên trên mặt Vũ Sóc Mạc không kịp che giấu. Theo những gì hắn nghe ngóng, chẳng phải ta rất yêu Trọng Dạ Lan, lại còn hay ghen sao? Lẽ ra một đồng minh đưa tới tận cửa, ta phải nhận ngay chứ.

Nhưng ta thừa biết kết cục khi liên thủ với hắn. Hắn phản bội vào phút cuối cùng để xây dựng hình tượng chính nghĩa, còn Hoa Thiển lại tự chuốc lấy hậu quả, bị Trọng Dạ Lan chán ghét đến cực điểm.

"Vương phi thật sự không hiểu ý ta sao? Ý ta là chúng ta có thể hợp tác, mỗi người đạt được mục đích riêng, nàng giúp ta…"

"Khụ khụ khụ…"

Ta ho khan cắt lời hắn, nhìn vẻ mặt cau có của hắn, ta cố tình làm ra vẻ yếu ớt:

"Đại hoàng tử thứ lỗi, từ khi bị thích khách bắn trúng mũi tên tại lễ tế tổ, thân thể ta yếu đi rất nhiều, gặp lạnh liền không ngừng ho. E rằng ta phải cáo lui."

Sắc mặt Vũ Sóc Mạc lập tức trở nên lúng túng, hắn nghĩ ta không biết ai bắn tên, nhưng ta cố ý nói ra để xem hắn còn mặt mũi nào tiếp tục nói chuyện.

Tuy nhiên, ta đã đánh giá thấp độ mặt dày của hắn. Vừa quay người đi, hắn đã bước tới chắn trước mặt ta, đưa tay chặn đường:

"Vương phi, xin hãy dừng bước…"

"Cả triều đang mở tiệc tiếp đón đại hoàng tử, ngài lại bỏ mọi người để ra đây một mình sao?"

Một giọng nói lạnh lùng từ phía sau giả sơn vang lên.

Ta khẽ cười nhạt, cố ý tỏ vẻ cao ngạo, rồi cất lời:

"Đường tỷ quả thực khó bỏ được lối sống nhỏ nhen, vào cung làm mỹ nhân rồi mà vẫn không biết tự nâng tầm mình lên."

Ta bất giác nhận ra mình có tiềm năng, nếu sống ở hiện đại chắc chắn có thể thử sức bước chân vào làng giải trí. Vì hình tượng độc ác cay nghiệt mà ta đang thể hiện… Đừng nói là Hoa mỹ nhân, ngay cả Thiên Chi nhìn ta cũng muốn giơ tay đánh.

"Ngươi..."

Hoa mỹ nhân giận dữ, định chỉ thẳng vào mặt ta mà mắng. Nhưng cung nữ phía sau nàng, đang bưng khay, liền kéo tay áo nàng lại, nhỏ giọng nhắc:

"Mỹ nhân, chúng ta mau đưa canh giải rượu đi thôi, chậm nữa thì canh nóng sẽ nguội mất."

Cung nữ này còn thông minh hơn chủ tử, nhưng ta đã quyết định phải kéo Hoa mỹ nhân xuống. Một là để kết giao ân tình với Trọng Khê Ngọ, tránh việc sau này hắn dùng Hoa mỹ nhân làm quân cờ công kích Hoa phủ. Hai là ngăn không để Hoa tể tướng, vì bị ta làm trái ý mà quay sang lợi dụng nàng ta như một con cờ. Nếu vậy chẳng phải mọi công sức của ta trước đây đều uổng phí?

Vì thế, khi Hoa mỹ nhân đi ngang qua ta, ta liền chìa chân ra...

Nhìn thấy nàng ngã sõng soài trên mặt đất, trong lòng ta thoáng nảy sinh cảm giác tội lỗi. Chẳng phải hơi quá đáng sao?

Nhưng cảm giác ấy chỉ vụt qua. Ta buộc mình phải cứng rắn. Ta không phải là nữ chính thánh mẫu nào đó. Hoa mỹ nhân, kẻ gió chiều nào ngả chiều ấy, sau này không chừng sẽ trở thành mối họa lớn. Trong tiểu thuyết, nàng ta cũng chính là người góp phần khiến Hoa phủ bị tru di cả nhà. Tốt hơn hết là nên phòng ngừa trước, không để nàng đạt được quyền lực.

"Hoa Thiển, ngươi điên rồi sao?"

Hoa mỹ nhân vừa đứng dậy, vừa phủi quần áo, tức giận trừng mắt nhìn ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!