Chương 20: (Vô Đề)

Ý nghĩ lóe lên, ta bước tới, đưa tay ôm lấy thắt lưng hắn, đầu tựa vào ngực hắn. Cảm giác được cơ thể hắn cứng ngắc như tấm sắt.

"Nàng... làm gì vậy?" Hắn cất tiếng, nhưng không lập tức đẩy ta ra.

Ta vẫn giữ tư thế ấy, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, nở một nụ cười rạng rỡ:

"Ta chỉ muốn giúp Vương gia hiểu rõ một đạo lý."

Hắn nhíu mày, nhưng không ngắt lời. Ta tiếp tục nói:

"Vì ngay lúc này… Mục Dao đang đứng sau lưng Vương gia."

Hắn giật mình, theo bản năng đẩy mạnh ta ra. Lực đẩy quá lớn khiến ta loạng choạng lùi vài bước, suýt ngã. Hắn quay đầu nhìn lại, thấy Mục Dao đã mặt mày tái nhợt, xoay người bỏ đi.

"Nàng…" Tấn Vương trừng mắt nhìn ta, ánh mắt như bừng bừng lửa giận.

"Cho nên, Vương gia cũng thấy rồi đấy," ta ngắt lời hắn, "nếu ta còn ở lại Tấn Vương phủ, người Vương gia yêu sẽ mãi mãi chỉ có thể đứng sau lưng, không thể quang minh chính đại mà đứng bên cạnh ngài."

Tấn Vương vẫn nhìn ta chằm chằm. Ta bình thản đáp lại ánh mắt hắn, nhìn thấy ngọn lửa trong mắt hắn dần tắt, rồi hắn xoay người, đuổi theo Mục Dao, không nói thêm lời nào.

Ta không cười nữa, bởi cười cũng làm mặt đau, cái cảm giác này thật khó chịu.

"Vương phi, hôm nay người giống như một…" Thiên Chi cất giọng ngập ngừng.

"Giống như một con nhím đúng không?" Ta tiếp lời nàng.

Nàng gật đầu, ta xoa gò má sưng đỏ, cố tránh đụng vào chỗ đau:

"Ta chỉ dùng cách trực tiếp nhất để Vương gia hiểu rằng, nếu ta còn ở đây, người mà hắn yêu sẽ không bao giờ có cơ hội đứng cạnh hắn một cách chính đáng. Ta đang ép hắn phải đưa ra lựa chọn."

Thiên Chi nhíu mày, không nói thêm gì. Dường như thời gian bên ta đã khiến nàng dần nhận ra ta không nhất thiết phải bám lấy Trọng Dạ Lan.

Quay đầu lại, ta bắt gặp ánh mắt sáng ngời của Hoa Nhung Chu. Ta vỗ nhẹ vai hắn:

"Nhóc con, đừng học theo những chuyện xấu của chúng ta nhé."

Mặt hắn đỏ bừng đến tận cổ, còn Thiên Chi bên cạnh cũng lộ vẻ bất đắc dĩ.

Thật ra, ta làm vậy còn có một lý do khác. Những người đang tổn thương thường sợ hãi nhất là sự thương hại. Để dập tắt những hy vọng không nên có, ta chỉ có thể dùng cách này để đẩy xa tất cả những khả năng mơ hồ.

22

Dấu tay trên mặt của ta mãi ba bốn ngày mới tan hẳn, vậy mà Hoa phu nhân cứ liên tục gửi thư đến, bảo ta quay về Hoa phủ xin lỗi Hoa tể tướng.

Ta chỉ để thư qua một bên không hề động tới, không định thay đổi quan điểm của họ, nhưng ít nhất muốn cho họ biết rõ lập trường của mình, dù chỉ để lại một chút ảnh hưởng cũng được.

Theo mạch truyện thì hiện tại chắc đã gần đến đoạn nam tam Vũ Sóc Mạc đến triều đình làm sứ giả. Trong lần hỗn loạn trước, hắn che mặt nên chỉ có nữ chính biết diện mạo thật, giờ đây hắn mới có thể đường hoàng xuất hiện làm sứ thần.

Với một kẻ từng bắn ta một mũi tên như hắn, ta chẳng có chút hứng thú nào. Dù sao cũng là ta tự lao lên đón tên, sao có thể trách hắn.

Trong truyện, Hoa Thiển phát hiện Vũ Sóc Mạc có tình ý với Mục Dao, bèn âm thầm tìm hắn hợp tác, yêu cầu hắn dùng mọi cách mang Mục Dao đi. Ban đầu, Vũ Sóc Mạc đồng ý, nhưng đến phút cuối lại quay lưng, khiến Hoa Thiển phải trả giá đau đớn, cuối cùng bị Trọng Dạ Lan hoàn toàn ruồng bỏ. Chỉ vì Hoa tể tướng còn có quyền thế nên nàng không bị đuổi ngay tại chỗ. Kể từ đó, nam nữ chính dốc toàn lực đối phó Hoa tể tướng.

Hoa Thiển không cam lòng ngồi chờ chết, bèn đưa tiền cho hạ nhân để trốn khỏi Tấn Vương phủ, dự định mua sát thủ ám hại người. Nào ngờ tin nhầm kẻ gian, cuối cùng bị bán vào thanh lâu, chịu đủ nhục nhã ê chề.

Kết cục như thế... chẳng muốn nhắc đến nữa.

Vậy nên ta chỉ cần làm hai điều: một là không hợp tác với Vũ Sóc Mạc, hai là không hành động ngu ngốc, thì sẽ không rơi vào kết cục thảm như trong truyện.

Nghĩ vậy, ta thậm chí định lấy cớ bệnh để không tham gia yến tiệc tiếp đón Vũ Sóc Mạc tại hoàng cung, cứ mặc cho bọn họ lo liệu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!