Quả nhiên, hôm nay gọi ta về chỉ để truy cứu trách nhiệm. Họ không vào được Tấn Vương phủ, nên đành chờ ta về để lên lớp.
Ta cười khổ:
"Cha, sao người không hỏi rõ nguyên nhân đã vội trách mắng con?"
Hoa tể tướng nhíu mày càng sâu, trầm giọng:
"Còn nguyên nhân gì nữa? Ở trong phủ quá chiều chuộng ngươi, nên mới để ngươi thành ra như vậy."
"Lão gia, A Thiển vẫn còn trẻ, ông nói ít một chút đi." Hoa phu nhân tiếp lời, nhưng rồi lại quay sang khuyên nhủ ta:
"A Thiển à, dù lần này Tấn Vương có chỗ không đúng, nhưng con cũng đã khó khăn lắm mới gả vào đó. Sao lại giận dỗi như thế? Vợ chồng sống chung phải biết bao dung…"
Họ thật sự là cha mẹ của Hoa Thiển sao? Ta bắt đầu hoài nghi. Vì sao chỉ biết trách ta, mà không một lần hỏi ý kiến của ta?
"Thưa mẹ, muội muội xinh đẹp như thế, người thương mến muội ấy còn nhiều lắm. Hà cớ gì phải chịu thiệt thòi ở Tấn Vương phủ?"
Không ngờ người lên tiếng bênh vực ta lại là Hoa Thâm. Lòng ta mềm lại, bất giác cảm thấy hắn cũng không đến mức đáng ghét như trước.
"Câm miệng!" Hoa tể tướng nổi giận, quát lớn: "Ngươi có tư cách gì mà nói? Suốt ngày lông bông vô dụng. Nếu ngươi biết cố gắng hơn, ta có phải khổ tâm tính toán thế này không? Nếu biết trước, ta thà không sinh ngươi ra còn hơn!"
Hoa Thâm co rụt cổ lại, lộ rõ sự sợ hãi, không dám nói thêm lời nào.
Nhìn cảnh này, lòng ta lại trở nên bình tĩnh hơn:
"Cha, người muốn gì?"
Ánh mắt sắc bén của Hoa tể tướng như mũi kiếm chĩa vào ta. Ta đối diện mà không né tránh, tiếp tục nói:
"Cha muốn quyền khuynh triều dã, hay muốn gia đình hòa thuận?"
"Ngươi nói linh tinh gì thế?" Hoa tể tướng đập mạnh chén trà xuống bàn.
Hoa phu nhân liếc mắt ra hiệu cho ta, nhưng ta làm ngơ:
"Con đoán cha muốn cái đầu tiên, đúng không? Nói gì mà vì gia đình, nhưng lại để mặc ca ca sa ngã mà không quản, nhìn nữ nhi chịu ấm ức mà không hỏi rõ nguyên nhân, chỉ biết trách mắng. Trong lòng cha, con có phải chỉ là một Tấn Vương phi hữu dụng?"
"A Thiển." Cuối cùng, Hoa phu nhân cũng lên tiếng: "Con sao lại có thể nói cha con như vậy?"
"Con nói gì sai sao?" Ta cười lạnh:
"Giữa con và Tấn Vương đã ân đoạn nghĩa tuyệt. Hắn nể tình mới để con sống lay lắt trong vương phủ. Sao con không thể muốn rời khỏi đó? Lẽ nào phải lãng phí cả đời ở Tấn Vương phủ?"
Hoa tể tướng cười lạnh đầy giận dữ:
"Ngày trước không phải ngươi sống chết đòi gả đi sao? Sao bây giờ lại hối hận?"
"Đúng, ngày trước là con muốn gả. Con còn giả mạo người trong lòng của Tấn Vương, thậm chí hạ dược bày mưu để hắn lấy con. Ta năm đó ngu muội, không phân biệt phải trái, mọi việc đều hành động theo cảm tính. Những việc này, cha đều biết. Nhưng cha…" Ta nói, nước mắt bất giác ứa ra. Đáng thương thay cho kẻ đáng hận, có lẽ sự sai trái của Hoa Thiển trước đây phần lớn cũng do gia đình này mà ra.
"Cha biết con sai, tại sao không bao giờ nói cho con biết?"
21
"Khi con muốn giả mạo thân phận người khác, vì sao phụ thân không nhắc nhở con rằng không nên làm như vậy? Khi con định hạ dược để gài bẫy Trọng Dạ Lan, vì sao phụ thân không nói rằng một nữ tử không nên tự đẩy mình vào bùn nhơ? Làm cha mẹ chẳng phải là để dẫn đường cho con cái khi chúng còn non dại, dễ lầm đường lạc lối hay sao? Mẫu thân có thể vì quanh năm ở hậu viện, hiểu biết hạn chế.
Nhưng phụ thân, người luôn là ngọn núi đứng sau lưng con, vì sao luôn biết rõ đúng sai mà lại chẳng bao giờ nói ra?"
Nếu năm đó Hoa tể tướng nghiêm khắc quản giáo Hoa Thiển, liệu nàng có phạm hết từ sai lầm này đến sai lầm khác hay không? Ta không biết đáp án, nhưng hiện tại, lòng ta thực sự chua xót.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!