Chương 18: (Vô Đề)

Nhìn vẻ bất lực của hắn, ta thật muốn bật cười. Hắn ngoan ngoãn ngồi im, không nói thêm lời nào, để mặc Thái hậu quay sang trách móc ta:

"Ngươi bệnh lâu như vậy mà không báo tin cho ta, làm ta lo lắng muốn cho người đưa thái y đến xem."

Ta lập tức liếc nhìn hắn. Khuôn mặt thanh tú của hắn lộ ra vài phần lúng túng. Hồi đó, hắn rõ ràng nói rằng Thái hậu lo lắng cho ta nên mới bảo hắn dẫn thái y đến. Hóa ra Thái hậu hoàn toàn không hay biết gì về chuyện này.

"Là thần thiếp sơ sót. Lần sau chắc chắn sẽ không tái phạm." Ta giả vờ không biết gì mà đáp lại Thái hậu, cũng chẳng buồn vạch trần lời dối trá của hắn. Dù sao ai cũng biết rõ, hà tất phải vạch mặt nhau làm gì?

"Lần sau? Ngươi còn dám có lần sau?" Thái hậu gõ nhẹ vào đầu ta, "Ngươi muốn cái mạng già này của ta không còn hay sao?"

Ta vội vàng mở miệng cầu xin tha thứ, mất không ít thời gian mới có thể dỗ dành bà nguôi giận.

Trước đây, Thái hậu dù đối xử tốt với ta, nhưng luôn giữ khoảng cách nhất định. Nhưng lần này, bà lại thực sự giống như đang đối xử với người trong nhà.

Xem ra chuyện ta che chắn cho A Lan đã khiến bà thay đổi cách nhìn nhận, nghĩ rằng ta thật sự yêu thương hắn. Vì vậy, những chiêu trò của Hoa Thiển trước đây, bà cũng không để bụng nữa, chỉ cho rằng đó là những lỗi lầm vì yêu quá sâu mà phạm phải.

Nói chuyện với Thái hậu đến khi trời nhá nhem tối, ta mới mở miệng xin cáo lui.

Ta vừa dứt lời, giọng của hoàng đế đã vang lên:

"Giờ đã muộn, nhi thần cũng không dám quấy rầy mẫu hậu thêm nữa."

Ta vừa xin cáo lui, hắn cũng theo ra ngoài. Quá rõ ràng! Rõ ràng là muốn cùng ta cãi nhau tiếp.

Thái hậu, người thông minh như vậy, đương nhiên nhìn thấu tâm tư của hắn. Bà nhíu mày, nhưng không lên tiếng ngăn cản.

Thế là ta đành đi ra khỏi cung của Thái hậu, hắn lững thững theo sau.

20

Vừa bước ra khỏi cung, ta không hề ngẩng đầu, chỉ hành lễ qua loa rồi sải bước rời đi, tốc độ nhanh như tham gia một cuộc thi đi bộ chuyên nghiệp.

"Tấn Vương phi."

Giọng của hoàng đế từ phía sau truyền đến. Ta không dừng lại, giả vờ không nghe thấy. Thiên Chi vì sợ hãi mà kéo nhẹ tay áo ta, nhưng ta vẫn kiêu ngạo ngẩng đầu, bước đi mạnh mẽ.

"Hoa Thiển."

Ta vẫn phớt lờ, chuyên tâm đi thật nhanh.

Bất ngờ, cổ tay trái của ta bị một lực mạnh giữ lại, buộc ta phải dừng bước. Ta phản ứng nhanh, rút tay ra, lùi lại một bước, rồi lạnh lùng nói:

"Hoàng thượng làm gì thế này? Nam nữ thụ thụ bất thân. Thần thiếp hiện giờ vẫn là hoàng tẩu của người, chẳng lẽ hoàng thượng muốn đẩy thần thiếp vào chỗ bất nghĩa hay sao?"

Cao công công đứng phía sau tròn mắt kinh ngạc trước thái độ bất kính của ta. Hoàng đế chỉ nhấc tay nhẹ, Cao công công lập tức hiểu ý, kéo Thiên Chi ra xa vài bước.

"Vừa rồi ta gọi ngươi mấy lần, ngươi giả vờ không nghe thấy. Sao giờ lại quay ra trách ta?" Hoàng đế đợi họ đi xa mới mở miệng.

"Hoàng thượng gọi thần thiếp sao? Thần thiếp chỉ mải nghĩ đến Vương gia nên không nghe thấy." Ta thản nhiên đáp, giữ nguyên vẻ mặt không chút sợ hãi.

"Trước đó không phải ngươi đã tự mình xin bỏ đi sao? Sao bây giờ lại lấy thân phận Vương phi ra để cáo mượn oai hùm?" Hắn không giận, ngược lại còn tỏ vẻ thú vị, hỏi.

"Hoàng thượng ngày ngày bận rộn triều chính, sao lại để tâm quá nhiều đến chuyện nhà của người khác thế này?" Ta vẫn giữ thái độ lạnh nhạt.

Hoàng đế cúi đầu cười nhẹ, giọng nói mang chút bất lực: "Sao hôm nay ngươi giống như bị đạp trúng đuôi, tính khí bỗng nhiên nóng nảy như vậy?"

Người bị đạp đuôi là ngươi mới đúng!

"Hoàng thượng nếu không có gì muốn nói, thần thiếp xin được cáo lui trước." Ta hành lễ, quay đầu đi ngay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!