Chương 17: (Vô Đề)

Thế nên ta quyết định phải lên kế hoạch mới. Bây giờ, không còn lo ngại tính mạng, ta có thể "chơi lớn" để buộc hắn không chịu nổi mà đuổi ta đi.

Đúng lúc này, ta nhận được lệnh triệu kiến từ Thái hậu, lập tức quyết định đến nương nhờ Thái hậu.

Vừa bước ra khỏi viện, đã nghe thấy tiếng gọi: "Vương phi."

Ta quay lại, bảo Thiên Chi đi chuẩn bị xe ngựa trước, rồi bước đến chỗ Hoa Nhung Chu.

Hắn đưa ra hai tay, trong lòng bàn tay là một chiếc hộp gỗ hình vuông. Ta tò mò nhận lấy, mở ra, bên trong là một chiếc vòng bạc.

Lại là đồ do tên phá gia chi tử Hoa Thâm kia tặng. Ta đã nhắc hắn bao nhiêu lần, thế mà vẫn gửi mấy thứ này. Thà đưa bạc còn hơn là những món vô ích này.

Ta đóng hộp, trả lại cho Hoa Nhung Chu. Hắn ngơ ngác nhìn ta, đôi mắt nâu ánh lên vẻ lúng túng.

"Sau này, nếu Hoa Thâm gửi đồ đến nữa, cứ trả lại giúp ta, bảo rằng ta không hứng thú với mấy thứ đó." Ta nói xong, xoay người định rời đi.

Nhưng chưa kịp đi, hắn đã vội nói: "Vương phi, đây không phải là đồ trang sức thông thường."

Ta dừng chân, quay lại nhìn hắn. Hoa Nhung Chu cầm chiếc vòng, ấn vào chỗ nối rồi xoay nhẹ.

Một tiếng "cạch" vang lên, chiếc vòng biến thành một con dao nhỏ, dài khoảng một gang tay, rộng bằng một ngón tay.

Ta sáng mắt, cầm lấy con dao từ tay hắn, kinh ngạc nói: "Cuối cùng Hoa Thâm cũng biết chọn đồ, tìm được món thú vị như vậy."

Con dao nhỏ mà nặng tay, lại tinh xảo vô cùng. Không biết có sắc bén không, ta giơ tay định thử lưỡi dao.

Ngay lúc đó, cổ tay bị giữ chặt. Ta ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt đầy lo lắng của Hoa Nhung Chu.

"Vương phi cẩn thận, con dao này tuy nhỏ nhưng cực kỳ sắc bén."

19

"Có thể sắc đến đâu chứ…"

Ta vừa cầm con dao nhỏ rạch vào hộp gỗ, vừa định nói dứt câu thì chỉ trong chớp mắt, góc hộp đã bị cắt đi một phần. Đúng là chém gỗ như chém bùn, cắt qua chẳng khác gì thái đậu phụ.

Không nhịn được, ta lại thử thêm vài nhát. Hộp gỗ bị cắt thành từng mảnh nhỏ, đến lúc ấy mới chịu dừng tay, trong lòng càng lúc càng yêu thích món đồ nhỏ gọn này.

"Báo lại cho… à không, cho ca ca rằng ta rất thích món đồ này." Ta v**t v* chiếc dao nhỏ, không giấu được vẻ yêu thích, ấn tượng về Hoa Thâm cũng tốt lên đôi chút. Xem ra hắn không hoàn toàn là tên ngốc, cuối cùng cũng chọn được món đồ ra hồn.

Ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt nâu xinh đẹp của Hoa Nhung Chu, ta thấy dường như hắn cũng rất vui vẻ.

Đột nhiên, hắn nhận ra mình vẫn đang nắm cổ tay ta, gương mặt bỗng đỏ bừng. Hắn vội vã buông tay, hoảng hốt quỳ xuống:

"Thuộc hạ…"

"Đừng bày trò vô nghĩa đó." Ta kéo hắn đứng dậy, không để hắn quỳ xuống, rồi cười nói:

"Nào, dạy ta cách làm nó trở lại thành vòng tay đi."

Hóa ra cách làm cũng rất đơn giản, chỉ cần nhấn vào điểm lồi và xoay ngược lại là nó trở về hình dáng một chiếc vòng tay bình thường. Đúng là một món đồ phòng thân tuyệt hảo.

Nhìn Hoa Nhung Chu cứ cúi đầu không dám nhìn thẳng, trông hắn quả thực là một đứa trẻ thành thật. Ta chợt động lòng, đã đến lúc ta nên bắt đầu bồi dưỡng người của mình.

"Viện của ta giờ chẳng còn mấy thứ đáng để canh giữ, hiện tại ta đang định vào cung, lại thiếu một hộ vệ." Ta cố ý làm ra vẻ từ ái, hỏi: "Ngươi đến làm xa phu cho ta được không?"

Hoa Nhung Chu ngẩng đầu, ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn ta. Ta vẫn giữ nụ cười như mẫu thân hiền hòa, chỉ thấy mặt hắn càng đỏ hơn, ánh mắt kiên định, thoáng bớt đi vài phần sát khí:

"Thuộc hạ… tuân mệnh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!