18
"Thắp đèn lên," giọng nói của hắn vang lên, không nghe rõ vui hay giận.
Ta chỉ muốn khóc mà không có nước mắt. Giữa đêm khuya, hắn định dọa người ta chết khiếp sao? Hồi nãy, hòn đá lửa ta đặt giữa bàn, bây giờ trước mắt tối đen như mực, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Ta và Hoa Thiển có một điểm chung, đó là mắc chứng quáng gà nhẹ.
"Ta… ta không nhìn thấy gì," ta cầm lấy đèn dầu, ngoan ngoãn co rúm người lại bên bàn trang sức, nhỏ giọng đáp.
Chờ một lúc lâu, cuối cùng cũng nghe tiếng bước chân tiến lại gần.
Đèn trong tay ta bị hắn giật đi, ta như một kẻ ngốc, không dám thở mạnh, chỉ dám ngây người nhìn vào màn đêm.
Âm thanh mài đá lửa vang lên, một tia lửa lóe lên rồi đèn dầu được thắp sáng. Ta nhìn thấy khuôn mặt không chút biểu cảm của hắn hiện lên trong ánh sáng yếu ớt.
Quả nhiên, khi hắn yêu ta là một khuôn mặt, không yêu ta là một khuôn mặt khác.
Hắn trở lại bàn, đặt đèn xuống mà không nói lời nào.
Ta lập tức không biết phải làm sao. Vì cớ gì giữa đêm khuya, hắn lại đến đây? Giờ này đâu phải lúc thích hợp để bàn chuyện chính sự.
Cân nhắc một lúc, ta vẫn không động đậy, mở miệng hỏi: "Vương gia đến đây là vì vấn đề ban ngày đã suy nghĩ thấu đáo rồi chăng?"
Khuôn mặt hắn dưới ánh đèn dầu trở nên mờ ảo, nhưng giọng nói lại không có chút cảm xúc: "Ngươi đoán chắc rằng ta sẽ đuổi ngươi ra khỏi phủ, nên mới thu dọn hành lý sao?"
Ta đảo mắt suy nghĩ rồi đáp: "Không phải như Vương gia nghĩ. Chỉ là ta mất ngủ, chợt nhớ đến số trang sức ca ca tặng khi ta dưỡng bệnh, chưa từng xem qua, nên dậy dọn dẹp lại."
Hắn rõ ràng không tin: "Từ nay về sau, đừng đoán mò tâm tư của bản vương."
Ha, lại lấy lời này ra dọa người.
Không đúng, ta đã tự xin xuất phủ, làm gì còn cái gọi là "từ nay về sau"?
Đang bối rối, lại nghe hắn nói: "Dạo gần đây, có một chuyện ta nghĩ mãi không thông. Ngày đó ngươi cứu ta trong lễ tế tổ, chẳng qua là muốn lấy công chuộc tội, dễ dàng rời khỏi phủ này sao?"
Ta không nhịn được run lên. Vương gia này quả thật quá thông minh. Mặc dù trong bóng tối không thể thấy rõ nét mặt, nhưng ta vẫn cố làm ra vẻ đau lòng: "Sao Vương gia lại nói vậy? Tấm chân tình của thiếp trời đất đều thấy, chỉ là trước kia vì chấp niệm quá sâu mới lầm đường lạc lối. Bây giờ tỉnh ngộ rồi, tất nhiên phải rời đi…"
"Ngươi đã si tình như vậy, bản vương thành toàn cho ngươi, để ngươi ở lại."
Câu nói của hắn khiến ta nghẹn họng. Ta… hóa ra ta đã tính sai cả rồi?
Ta cố lấy lại bình tĩnh, tiếp tục nói: "Nhưng làm sao được? Thiếp đã biết sai, lẽ nào không gánh chịu hậu quả…"
Hắn nhếch miệng cười, nụ cười nhàn nhạt không đến đáy mắt: "Biết sai là tốt. Ngươi vì cứu ta mà suýt mất mạng. Bản vương cũng không phải kẻ vô tình bạc nghĩa. Gạo trong phủ đủ để nuôi một kẻ nhàn hạ như ngươi."
Ý gì đây? Lẽ nào nửa đời còn lại, ta phải bị nhốt ở cái hậu viện này mà sống cô đơn đến già sao?
Không, ta không muốn! Ta còn có bao nhiêu kế hoạch, bao nhiêu mỹ nam cổ trang để theo đuổi nữa chứ!
Hay là ta thú nhận, nói rằng ta cứu hắn chỉ để rời khỏi phủ? Ta không phải cố tình cản mũi tên, mà là vì không đẩy ngã được hắn nên mới bị trúng tên?
Hắn như đoán được suy nghĩ của ta, thản nhiên nói: "Hoa tể tướng quyền cao chức trọng, ta cũng phải nể mặt vài phần. Ngươi công tội đã bù trừ, hãy ngoan ngoãn ở lại hậu viện mà sống đi."
Hoa tể tướng? Nếu ta để Hoa tể tướng sụp đổ, chẳng phải hắn sẽ không cần nể mặt nữa sao?
Ý nghĩ này vừa lóe lên, ta đã muốn tự vả vào miệng. Hoa tể tướng sụp đổ, e rằng ta càng thê thảm hơn.
Đang định nói thêm, hắn đã đứng dậy rời đi, không cho ta cơ hội mở miệng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!