17
Cố gắng cắn răng không dùng đến mông hãn dược, dù vết thương vẫn chưa lành hẳn, đau âm ỉ mỗi khi cử động, ta cũng gắng gượng qua ba bốn ngày, giờ mới có thể xuống giường đi lại mà không làm động đến vết thương.
Trong những ngày qua, hắn chưa từng ghé qua một lần nào, ta cũng không đoán được ý định của hắn. Theo như tình tiết trong tiểu thuyết, chỉ sau khi Hoa tể tướng bị hạ bệ, thân phận giả mạo của Hoa Thiển mới bị Mục Dao vạch trần, và lúc đó hắn trực tiếp viết hưu thư, đuổi Hoa Thiển ra khỏi vương phủ.
Hiện giờ Hoa tể tướng vẫn còn giữ vững quyền thế, ta lại tự mình thú nhận. Theo lý, bất kể vì thế lực phía sau ta hay thái độ ta thể hiện, hắn cũng không nên nổi giận đến mức này. Ta đã phái người đi hỏi han nhiều lần, nhưng chỉ nhận lại được câu trả lời rằng hắn bận, không có thời gian gặp.
Ta không khỏi tự hỏi, liệu có phải ta đã thú nhận quá sớm? Có lẽ nên đợi đến khi hắn đối tốt với ta hơn rồi mới thú nhận. Nhưng mạng ta suýt nữa vì hắn mà mất, vậy vẫn chưa đủ sao?
Trong phủ, ai nấy đều rất tinh ý nhìn sắc mặt mà hành xử. Thấy ta vì bảo vệ hắn mà bị thương, nhưng sau đó hắn lại chẳng đoái hoài, họ bắt đầu tỏ ra lạnh nhạt.
Ta không để tâm lắm, nhưng Thiên Chi thì khác. Vì tính cách mạnh mẽ trước đây, nàng chịu không ít thiệt thòi, giờ đây đã bắt đầu học cách cẩn thận, trầm ổn hơn. Nhìn nàng nhanh chóng trưởng thành như vậy, ta không khỏi xót xa, cảm thấy chính mình đã liên lụy nàng.
Theo lời Thúy Trúc kể lại, Hoa phu nhân và Hoa Thâm vài lần đến thăm cũng đều bị chặn ngoài cửa. Ban đầu còn định đến lý luận, nhưng không biết hắn đã nói gì mà hai người ấy cúi đầu rời đi, không dám làm càn thêm.
Ta đoán rằng hắn đã lấy chuyện ta giả mạo để ràng buộc Hoa gia. Tuy nhiên, Hoa phu nhân vẫn rất thương nữ nhi của mình, dù người không thể vào thăm nhưng thuốc bổ, thảo dược thì không ngừng đưa tới. Còn Hoa Thâm, kẻ ngốc nghếch ấy, mỗi vài ngày lại gửi đến một số trang sức, chỉ vì hắn cho rằng đó là cách tốt nhất để lấy lòng nữ nhân. Ta chỉ lướt qua rồi để đó, chẳng buồn nhìn thêm.
Dưỡng thương đến lúc đã đỡ hơn, ta cũng không thể ngồi yên. Dù kết quả có thế nào, ta cũng cần biết rõ để chuẩn bị bước đi tiếp theo.
Nếu bị đuổi, ta sẽ quay về Hoa phủ, sau đó tuyên bố muốn sống yên ổn bên ánh đèn chùa, rồi lặng lẽ ra khỏi hoàng thành, sống cuộc đời tự do bên ngoài. Còn nếu kết cục khác, ta phải lên kế hoạch rõ ràng, không thể để tuổi xuân phí hoài ở nơi này.
Vậy nên ta quyết định đến thẳng thư phòng của hắn. Đứng trước cửa là Mục Dao, nàng nhìn thấy ta, chân mày khẽ nhíu lại.
"Ta có chuyện muốn gặp Vương gia, phiền ngươi thông báo giúp." Ta nhẹ nhàng lên tiếng, dù sao nữ chính cũng không thể đắc tội được.
Ánh mắt Mục Dao nhìn ta không còn sự căm ghét khắc cốt ghi tâm như trước, nhưng vẫn không mấy thân thiện: "Vương gia đã dặn… không gặp người."
Lời nói này thật quá thẳng thắn.
"Nhưng ta có chuyện nhất định phải gặp Vương gia." Ta không nản chí, tiếp tục kiên trì.
Ánh mắt Mục Dao thoáng dao động, nhưng vẫn cúi đầu, không nói thêm lời nào.
Ta bước thêm một bước, đối diện ánh mắt kinh ngạc của nàng, nhẹ giọng nói: "Mục Dao, ta biết mình đã làm sai rất nhiều chuyện, nhưng không phải mọi lựa chọn đều xuất phát từ trong lòng. Ta hứa, từ nay sẽ không làm gì tổn hại đến ngươi. Ta nợ ngươi, ta nhất định từng chút một trả lại. Hãy tin ta lần này, được không?"
Có lẽ vì thời gian bị thương quá lâu, sắc mặt ta trắng bệch đến mức đáng sợ. Ánh mắt Mục Dao đầy phức tạp, nàng cắn môi, như muốn nói gì đó, nhưng bị tiếng nói trầm thấp từ trong thư phòng ngăn lại.
"Ta đang xử lý công vụ, không gặp… người."
Mục Dao khựng lại, liếc nhìn ta một cái, rồi cúi đầu không nhìn nữa.
Ta đặt tay lên vết thương trước ngực, cố gắng cất cao giọng mà không làm động đến vết thương: "Thần thiếp Hoa thị, hôm nay đến để xin được hưu thư."
Lời vừa dứt, đau đớn từ vết thương lại nhói lên từng hồi. Mục Dao kinh ngạc nhìn ta như thể không nhận ra nữa, những người hầu trong viện cũng không khỏi đưa mắt nhìn theo.
Đợi mãi không thấy hồi âm, ta tiếp tục: "Thần thiếp đã suy nghĩ rất kỹ, đây là quyết định cuối cùng của mình. Mong Vương gia hãy cân nhắc, thần thiếp sẽ quay về viện chờ thông báo."
Không nghe thấy hồi đáp, ta liền xoay người rời đi.
Ta không phải nữ chính trong những vở bi kịch, không thể đứng ngoài cửa khóc lóc chờ nam chính mở lòng. Huống chi ta chỉ là nhân vật phụ, chẳng có lý do gì để chịu khổ vì hắn.
Trên đường về viện, Thiên Chi và Thúy Trúc đi theo ta, mắt đỏ hoe. Ta cảm thấy buồn cười, hai nha đầu ngốc này chắc hẳn tưởng ta đang tức giận mà nói lời bồng bột, nên mới đau lòng vì ta như thế.
"Hai nha đầu ngốc, ta đã có tính toán cả rồi, đừng lo lắng vô ích. Ta đường đường là thiên kim Tể tướng, ai dám ức h**p ta chứ?" Ta bật cười, lên tiếng trấn an.
Đang nói, chuẩn bị bước vào viện, ta quay lại dặn Thúy Trúc: "Thúy Trúc, đi tìm ít điểm tâm về đây. Ta chưa ăn sáng, giờ đi còn thấy người lâng lâng đây này."
Chẳng nghe thấy câu trả lời, ta quay đầu lại, thấy mặt Thúy Trúc đỏ bừng, ánh mắt đang lén nhìn về phía cổng viện. Theo ánh mắt nàng, ta thấy một thiếu niên trong trang phục thị vệ ở cửa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!