Chương 13: (Vô Đề)

Ta khẽ nhếch môi cười, quả nhiên y hệt như trong tiểu thuyết. Vũ Sóc Mạc nhân lúc mọi người tan lễ, đám đông hỗn loạn liền bất ngờ ra tay, nhưng mục tiêu thực sự của hắn — đương nhiên là Mục Dao.

Ngay sau đó, hàng chục bóng đen xuất hiện, xông vào chém giết. Bề ngoài trông như muốn mở đường đến chỗ hắn, nhưng thực tế lại dần tách rời đám người của Tấn Vương phủ.

Hắn tay cầm trường kiếm, thần sắc lạnh lùng. Mục Dao thì đứng phía sau hắn, ánh mắt tràn ngập lo lắng.

Ta lặng lẽ lùi ra phía sau, bởi vì trong truyện, màn giao chiến này còn kéo dài. Vũ Sóc Mạc không thể đến gần Mục Dao vì hắn luôn bảo vệ nàng, nên mới b*n r* mũi tên kia.

Thế nên ta yên tâm đứng ngoài xem diễn, bởi theo nguyên tác, Hoa Thiển không hề bị thương trong cuộc tấn công này. Vì vậy, ta rất yên tâm mà đứng ở đây.

Đám hắc y nhân ra tay không quá tàn nhẫn, rõ ràng không muốn đoạt mạng ai, mà chỉ muốn gây hỗn loạn. Người trong cuộc thường u mê, nhưng ta đứng ngoài xem thì thấy rõ.

Giữa tiếng la hét và tiếng khóc kinh hoàng của đám đông, ta cảm thấy mình như một kẻ dị thường.

Đang định tìm chút gì đó như hạt dưa để vừa nhấm nháp vừa xem kịch, thì bất ngờ có một hắc y nhân cầm đao lao thẳng về phía ta.

Hắn không đi theo kịch bản sao?

Ban nãy người đông hỗn loạn, ta đã tự mình lùi về phía sau cùng. Thế mà hắn lại lao từ phía sau tới, trong khi xung quanh ta không một bóng người. Hắn thì đang ở phía trước ác chiến.

Ta lập tức lạnh mặt, học theo khí thế uy nghiêm từng thấy ở Hoàng Thượng và Thái Hậu, quát lên: "Dừng tay!"

Không biết vì ánh mắt quá sắc bén hay vẻ mặt quá dữ dằn, tên hắc y nhân kia quả thật dừng lại giữa chừng.

Ta giơ tay chỉ về phía Mục Dao ở đằng trước, hắn theo bản năng nhìn qua, ta thản nhiên nói: "Người ngươi cần tìm chính là nàng ta."

Hắc y nhân cứng người, đôi mắt lộ ra vẻ nhục nhã, có lẽ hắn đã nhận ra vì sao mình lại nghe lời ta.

Ngay sau đó, hắn lại vung đao chém xuống.

Ta chỉ muốn kêu trời: Ngươi có thể làm theo cốt truyện được không?

Đang nhắm mắt ôm đầu định bỏ chạy, bỗng nghe tiếng đao kiếm va nhau, sau đó là một tiếng rên đau đớn.

Mở mắt ra, ta nhìn thấy một bóng lưng nhỏ nhắn nhưng vững vàng đứng chắn trước mặt mình. Người đó mặc quân phục Tấn Vương phủ, vóc dáng gần như ngang với ta.

Hắn đứng chắn kiên cường, hơi nghiêng đầu về phía ta, để lộ một bên mặt vấy máu. Ta mới nhận ra hắn vừa giết hắc y nhân kia để bảo vệ ta.

"Vương phi, người không sao chứ?" Hắn cất tiếng hỏi.

Ta thở phào nhẹ nhõm. Quả nhiên theo đúng cốt truyện, Hoa Thiển không bị thương, nên ta cũng sẽ bình an vô sự. Tiến lên vỗ vai chàng thiếu niên: "Giỏi lắm, ngươi tên là gì?"

Cảm nhận bờ vai hắn khẽ cứng đờ, đôi môi mấp máy điều gì đó nhưng vì tiếng ồn ào nên ta không nghe rõ. Đang định ghé tai lại gần, thì chợt thấy Mục Dao sắc mặt trở nên kiên quyết.

Không ổn rồi, nữ chính sắp chắn tên rồi! Ta lập tức bỏ qua việc thưởng công, xoay người chạy như bay về phía nàng ta.

Đến nơi, ta liền thấy xa xa có một hắc y nhân tay cầm trường cung, đang kéo dây cung nhắm về phía này. Nhìn y phục hắn khác biệt, ta liền nhận ra hắn chính là nam thứ Vũ Sóc Mạc.

Thấy Mục Dao giơ tay như muốn ôm lấy hắn, ta không kịp nghĩ ngợi, đẩy nàng ra: "Để ta!"

Ta tính đúng thời gian, đúng hướng, đúng người…

Nhưng lại không tính được người luyện võ cảnh giác đến mức nào.

Ta dốc toàn lực lao về phía Trọng Dạ Lan, dự định xô ngã hắn. Nhưng hắn vẫn đứng đó… không hề nhúc nhích… KHÔNG HỀ NHÚC NHÍCH!!!

Trong phút chốc, lòng ta lạnh toát. Lạnh thực sự, bởi ngay sau cú lao thất bại, ta cúi đầu và nhìn thấy trước ngực mình—một mũi tên nhô ra.

Rất tốt, ta đã nhận được một cú xuyên tim đúng nghĩa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!