Chương 10: (Vô Đề)

Nhưng hắn không nói gì thêm, buông tay ra, nói:

"Đi thôi, cùng ta đến chỗ Thái hậu."

Suốt quãng đường đi, ta lặng lẽ đi sau hắn, không nói lời nào. Đến cung của Thái hậu, ngay khoảnh khắc nhìn thấy Trọng Dạ Lan, suýt chút nữa ta đã bật khóc.

Ta sai rồi. Ta thật sự sai rồi. Ta không nên vì muốn tránh hắn mà tự ném mình vào chốn long đàm hổ huyệt này. Trong tiểu thuyết, Hoàng thượng không có địch ý lớn với Hoa phủ, nhưng từ khi ta đến, mọi thứ đều thay đổi, và toàn là thay đổi theo hướng xấu.

Trọng Dạ Lan nhìn thấy ta với vẻ mặt gần như muốn khóc, ánh mắt hắn đầy nghi hoặc, nhưng không vội hỏi.

Chỉ đến khi ta bước đến gần, nắm chặt lấy tay áo hắn, ta mới cảm thấy trái tim lơ lửng của mình cuối cùng cũng chạm đất.

"Tấn Vương và Vương phi tình cảm thật tốt, thật khiến người ta ngưỡng mộ." Giọng cười của Thích quý phi vang lên.

Nhờ mối quan hệ tốt ta xây dựng gần đây, các phi tần khác cũng theo đó trêu đùa vài câu.

Ánh mắt Trọng Khê Ngọ dường như lướt qua tay áo Trọng Dạ Lan, dừng lại một chút rồi mới rời đi, hỏi:

"Đã lâu không thấy hoàng huynh vào cung, không biết thời gian qua bận rộn chuyện gì?"

Trọng Dạ Lan vừa cười vừa trả lời, đồng thời lặng lẽ nắm lấy tay ta dưới tay áo.

Bàn tay lớn của hắn bao bọc lấy tay ta, mang lại cảm giác ấm áp và an ủi. Hắn dường như biết ta đang bất an, dù không rõ lý do, nhưng vẫn cố gắng an ủi ta.

12

Mơ mơ màng màng ra khỏi hoàng cung, vừa ngồi lên xe ngựa, trong lòng ta vẫn còn chút bồi hồi, lo sợ.

Lúc này, Trọng Dạ Lan mới mở miệng hỏi:

"Trong cung có ai làm khó nàng chăng?"

Ta mỉm cười qua loa, đáp:

"Không có."

Trọng Dạ Lan nhíu mày, rõ ràng nhận ra ta đang nói dối:

"A Thiển, sao bây giờ nàng chuyện gì cũng thích giấu trong lòng? Trước kia, mọi chuyện nàng đều cùng ta bàn bạc."

Ta cúi đầu, không nói thêm lời nào.

Trong lòng vẫn băn khoăn, không hiểu được Hoa phủ trong mắt hoàng thượng rốt cuộc là thế nào. Ở trong truyện, Hoa phủ bại dưới tay nữ chính. Hiện tại, ta đã hóa giải huyết hải thâm thù giữa hai bên, chẳng cần đến kết cục ngươi chết ta sống. Nhưng tại sao hoàng thượng lại bắt đầu chú ý đến Hoa phủ?

Như vậy, lẽ nào Hoa phủ nhất định phải diệt vong? Dù không còn mối thù sâu sắc với nữ chính, cũng không tránh khỏi ý đồ khó đoán của hoàng đế? Đây là con đường duy nhất cho vai phản diện sao? Tại sao… lại là ta? Nghiệp báo trả vay, kẻ khác thấy hả lòng hả dạ, cớ gì lại bắt người vô tội như ta gánh chịu hậu quả?

Đang chìm trong suy nghĩ hỗn loạn, bất chợt một bàn tay đặt l*n đ*nh đầu ta. Ta ngẩng lên, thấy Trọng Dạ Lan đang nhìn ta. Dù trên mặt hắn vẫn lạnh lùng như thường, ánh mắt lại rất mực nghiêm túc:

"A Thiển, từ khi chúng ta thành thân, dường như nàng có nhiều tâm sự. Nàng không muốn nói, ta cũng không ép. Chỉ cần nàng nhớ, có ta ở đây, nhất định sẽ bảo vệ nàng."

Lời thổ lộ ấy không làm lòng ta vơi đi chút nào. Người hắn muốn bảo vệ, vốn chẳng phải ta. Đợi đến ngày chân tướng lộ rõ, ta chỉ cầu mong đôi bên đường ai nấy đi.

Về tới phủ, không rõ vì bị hoảng sợ hay vì trong lòng bất an, ta bắt đầu phát sốt.

Có lúc ta cảm giác cơn sốt nặng đến mức sắp thoát xác, như thể sắp trở về thế giới hiện đại ồn ào tấp nập. Nhưng khi tỉnh dậy, trước mắt vẫn là căn phòng mang phong vị cổ xưa.

Mặc dù bệnh nặng một trận, cũng có cái lợi. Ta có cớ không phải vào cung. Dù sao trước đây ta đến cung quá thường xuyên, giờ chỉ cần hoàng thượng dọa một lần liền không đi nữa, chẳng phải rất kỳ quặc sao? Cơn bệnh này đến thật đúng lúc.

Thái hậu còn phái người đến hỏi thăm. Thấy ta bệnh đến sắc mặt tái nhợt, người cũng không triệu ta vào cung.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!