Chương 77: Trân Thiên Khanh

Nguyện anh được thế giới ôn nhu đối đãi

Cái chết đối với Trần Thiên Khanh mà nói, là ngọt ngào.

Trước khi rời khỏi thế giới này chuyện cậu hối hận nhất, đó là gặp Lục Chính Phi.

Trần Thiên Khanh trẻ tuổi là một tay dương cầm tài hoa, sẽ chủ động giúp đỡ nữ sinh xách đồ nặng, thấy trộm cướp thì ra mặt ngăn cản, gặp được người xin giúp đỡ đều có thể ra tay tương trợ.

Cậu rất kiêu ngạo, nhưng loại kiêu ngạo này cũng không khiến cậu ngăn cách với thế giới, ngược lại làm cho người chung quanh càng bị hấp dẫn bởi cậu.

Trần Thiên Khanh cùng Lục Chính Phi gặp nhau là một sai lầm, nếu bọn họ không quen biết đối phương, Trần Thiên Khanh có lẽ sẽ tìm một cô gái, sinh vài đứa nhỏ, rồi cứ như vậy bình bình đạm đạm cả cuộc đời.

Đáng tiếc, trên thế giới luôn luôn không tồn tại chữ nếu.

Lục Chính Phi gặp được Trần Thiên Khanh, sau đó triệt để hủy hoại cậu.

Rất nhiều lúc, Trần Thiên Khanh không tin tưởng Lục Chính Phi yêu cậu, hoặc là nói, loại tin tưởng này, bị sự thật từng chút từng chút một nghiền thành bột phấn.

Khi Trần Thiên Khanh nhìn thấy cổ áo Lục Chính Phi có dấu son môi, cậu không thể hỏi thẳng, quan hệ giữa cậu và Lục Chính Phi vốn rất kỳ quái, nếu Lục Chính Phi chịu kiên nhẫn hơn với cậu, có lẽ giữa bọn họ, sẽ không thảm hại như thế này.

Trần Thiên Khanh không giống Lục Chính Phi sau khi sống lại, bị Nguyễn Ôn Hoành châm ngòi cùng thử thách, chính là đối với một chàng trai vừa mới hai mươi tuổi mà nói, một chuyện nhìn như bé nhỏ không đáng kể, liền đủ để đánh gục cậu.

Khi bạn học của Trần Thiên Khanh nói cậu bị bao dưỡng, khi Lục Y Cầm ở sau lưng Lục Chính Phi nhục mạ cậu, Trần Thiên Khanh lại phát hiện mình ngay cả cái cớ để phản bác cũng không có.

Bởi vì điều mà bọn họ nói, là sự thật.

Trần Thiên Khanh từ nhỏ đến lớn, đã được giáo dục như vậy, mẹ cậu nói cho cậu biết, nam nhi không ăn đồ bố thí, thế giới này đáng giá cho con yêu thương.

Trần Thiên Khanh bị Lục Chính Phi bắt ép, giam cầm.

Lục Chính Phi yêu Trần Thiên Khanh sao? Hắn đương nhiên yêu, hắn hận không thể đem hết thảy của mình đều dâng lên trước mặt Trần Thiên Khanh, nhưng thứ hắn cho, vĩnh viễn cũng không phải thứ Trần Thiên Khanh muốn.

Thật giống như một người sắp chết khát muốn uống một ngụm nước, nhưng người ta lại chỉ cho một đống vàng bạc, vừa cho vừa nói:

"Em xem tôi yêu em đến nhường nào, vật trân quý nhiều như vậy, tôi đều cho em, em vì cái gì còn không nguyện ý cho tôi một nụ cười cơ chứ?"

Vàng bạc không giải được cơn khát, cho nên Trần Thiên Khanh dần dần héo mòn.

Bọn họ chính là người ở hai thế giới hoàn toàn khác biệt.

Cuộc sống của Lục Chính Phi là hoang mạc tràn ngập bụi gai, hắn biết chung quanh tất cả đều là hiểm ác, cũng biết nên như thế nào bảo vệ mình.

Nhưng Trần Thiên Khanh thì khác, từ nhỏ cậu vẫn sống trong ốc đảo, có lẽ cậu sẽ gặp người mang ác ý với cậu, nhưng mà càng nhiều hơn, là ánh mặt trời của thế giới này.

Ngay khi Lục Chính Phi mạnh mẽ đem Trần Thiên Khanh nhổ lên, trồng xuống hoang mạc, thì đã định trước phần tình cảm này sẽ không có kết quả —

- hoặc là nói, không có kết quả tốt đẹp.

Khi mà Lục Chính Phi bị nhốt trong nhà vài năm, Trần Thiên Khanh trôi qua rất thoải mái. Cậu phát hiện đây chính là cuộc sống mà cậu hằng ao ước, ngày ngày yên bình, kết giao vài người bạn, kết hôn với một cô gái, sinh hai đứa con đáng yêu.

Nhưng loại hạnh phúc này, nhất định là ngắn ngủi.

Khi Lục Chính Phi được thả ra, nhìn thấy Trần Thiên Khanh, hắn lại hủy diệt toàn bộ cuộc sống mà cậu muốn.

Đối mặt với giãy dụa của Trần Thiên Khanh, Lục Chính Phi biểu hiện thực phẫn nộ, hắn nói thẳng, Trần Thiên Khanh, cả đời này, em đừng nghĩ rời khỏi anh.

Lục Chính Phi làm được, cho đến khi chết đi, Trần Thiên Khanh cũng chưa từng rời khỏi hắn.

Cái chết của Liễu Hoa Mai và Trần Thanh Dương là chuyện ngoài ý muốn, nhưng chuyện này, lại móc nối tới Lục Chính Phi —

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!