Chương 75: Sau hôn nhân (1)

Giấc mơ của Lục Chính Phi

Lục Chính Phi phát hiện thân thể của mình không thích hợp là vào một buổi sáng nào đó.

Thân thể Trần Thiên Khanh không tốt, cho nên bình thường người thức dậy trước luôn là gã. Thế nhưng hôm ấy lại là ngoại lệ, khi Lục Chính Phi mơ mơ màng màng từ trong giấc ngủ tỉnh lại, gã ngạc nhiên phát hiện Trần Thiên Khanh đã dậy rồi.

Chẳng những đã dậy, mà còn đã rửa mặt chải đầu ăn sáng xong, lúc này đang ngồi trên ghế sa lông đọc sách.

Lục Chính Phi muốn trở mình, nhưng lại phát hiện thân thể dị thường nặng nề, thế nên gã thậm chí không có khí lực mà ngồi dậy.

Trần Thiên Khanh ngồi ở một bên thấy Lục Chính Phi đã thức, vội vàng buông quyển sách trong tay xuống, tiến lại gần hỏi:

"Bảo bối, em dậy rồi à? Trước uống chút nước đi, ở trên giường ngồi một lát anh sẽ đỡ em đi rửa mặt…."

Bảo bối? Trần Thiên Khanh gọi gã là bảo bối? Lục Chính Phi còn chưa kịp cao hứng đã phát hiện thân thể của mình khác thường. Gã chậm rãi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào cái bụng to như cái trống của mình, trầm mặc một hồi mới nói:

"….. Cơ bụng của anh đâu?"

Cơ bụng sáu khối biến thành bụng bia, quả thực khiến cho đầu của Lục Chính Phi nhất thời chẳng nghĩ được gì.

Nghe Lục Chính Phi hỏi như thế, tay Trần Thiên Khanh nhẹ nhàng xoa bụng của Lục Chính Phi, ôn nhu nói:

"Đồ ngốc, đừng lo lắng, chờ đứa nhỏ sinh ra rồi, cơ bụng sẽ có trở lại."

Lục Chính Phi bị một tiếng đồ ngốc kia của Trần Thiên Khanh làm cho toàn thân nổi da gà. Đại não của gã lúc này thật giống như một đống máy móc cũ kĩ xử lí thông tin không kịp, hoàn toàn không có cách nào lý giải được những gì Trần Thiên Khanh đang nói.

Lúc này trên gương mặt của Trần Thiên Khanh là vẻ nhu hoà hiếm có, hắn vừa vuốt ve bụng của Lục Chính Phi vừa nói:

"Không phải hôm qua em muốn ăn những món chua sao? Hôm nay anh đặc biệt bảo dì Triệu nấu chút cháo và củ cải muối."

Lục Chính Phi nhìn Trần Thiên Khanh, lại nhìn bụng của mình, còn chưa nói gì đã bị Trần Thiên Khanh bế lên —

- hơn nữa còn là bế theo kiểu công chúa.

Lục Chính Phi lại ngây ngốc, cơ hồ trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Trần Thiên Khanh, nghẹn họng nhìn trân trối trừng cánh tay Trần Thiên Khanh đang ôm gã, một câu cũng nói không nên lời. Ai tới nói cho gã biết, cánh tay rắn chắc đầy cơ bắp kia của Trần Thiên Khanh là khi nào luyện ra?

Trần Thiên Khanh thấy Lục Chính Phi không nói lời nào, liền cúi đầu hôn gã một cái, sau đó ôm gã lúc này đã biến thành đầu gỗ vào toilet.

Trần Thiên Khanh nặn kem đánh răng cho Lục Chính Phi, lại nhẹ nhàng cẩn thận lau mặt cho gã, cuối cùng cười tủm tỉm nhìn Lục Chính Phi nói:

"Bảo bối, em muốn đi toilet sao?"

Lục Chính Phi: …….

Những lời này, bình thường không nên phải là gã nói sao.

Trần Thiên Khanh lại nói:

"Đừng ngại ngùng nha."

Lục Chính Phi a một tiếng, chậm rãi đứng lên, ngốc lăng ngồi xuống bồn cầu ngay trước mặt Trần Thiên Khanh.

Tiếp sau đó gã được Trần Thiên Khanh kéo quần lên, lại bế ra ngoài.

Nếu đây là một cơn ác mộng, vậy cũng nên kết thúc đi. Thế nhưng tình huống quỷ dị này lại vẫn chưa ngừng lại, ngay khi Lục Chính Phi bị ôm vào phòng ngủ thì mẹ của gã, Hoàng Ngọc Bình xuất hiện.

Nếu nói trước khi Hoàng Ngọc Bình tiến vào, Lục Chính Phi đã không hiểu rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, thì đến khi Hoàng Ngọc Bình đi vào, gã gần như triệt để hôn mê.

Nhưng mà sự thật đã chứng minh, Hoàng Ngọc Bình xuất hiện không phải là điều kì quái nhất, kì quái nhất chính là —

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!