Khi những người lớn trong nhà trở về, thấy Trần Tiểu Tuệ đang ngồi trước cửa khóc sướt mướt.
Mẹ Trần Tiểu Tuệ hỏi: "Tiểu Tuệ, sao con lại ngồi ở đây?"
Trần Tiểu Tuệ vừa thấy người lớn, liền hu hu khóc nức nở, vừa khóc vừa ấm ức: "Anh Thiên Khanh đuổi con ra ngoài, còn đóng cửa lại, không cho con vào."
Vừa nghe như thế, trên mặt mọi người đều có biểu tình kỳ quái.
Trần Thanh Ngọc gượng cười: "Anh của con chắc là đang đùa với con thôi."
Liễu Hoa Mai cũng có chút xấu hổ, bà nói: "Tiểu Tuệ đừng khóc nữa a, đợi lát nữa bác mắng nó cho." Tuy bà không thích đứa cháu này, nhưng cũng không thể trực tiếp khiến đôi bên trở mặt.
Vẻ mặt của Trần Thanh Dương cũng không tốt, ông nói: "Đi vào trước rồi nói sau."
Khi còn bé, tình cảm của ông và hai chị em trong nhà đều rất tốt, nhưng tình cảm giữa chị cả và em gái của ông lại không mấy tốt đẹp, bình thường đã ít nói chuyện, lại càng không cần nói đến qua lại, chỉ có vào thời điểm lễ Tết mới đến nhà của ông tụ họp.
Liễu Hoa Mai lấy chìa khóa ra mở cửa, Trần Tiểu Tuệ lúc này mới được vào nhà.
Trong phòng khách không thấy Trần Thiên Khanh, cửa phòng ngủ còn đang đóng chặt, Liễu Hoa Mai nhìn Trần Tiểu Tuệ còn đang khóc lóc kể lể, đành giả bộ đi gõ cửa phòng hắn: "Thiên Khanh, con đang ngủ sao?"
Bên trong phòng ngủ không có động tĩnh.
Liễu Hoa Mai xoay người vô tội nói: "Thiên Khanh mới vừa nói nó không thoải mái, muốn đi ngủ… Cũng không biết sao lại chạy ra đuổi Tiểu Tuệ ra ngoài. Tiểu Tuệ, nói cho bác biết, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Chuyện này nói cho cùng cũng là vì Trần Tiểu Tuệ không tự trọng. Nếu nó không ác ý đi đập cửa, Trần Thiên Khanh cũng sẽ không đuổi nó ra ngoài. Nếu kể hết chuyện này ra, Trần Tiểu Tuệ cũng không có lợi, vì thế nó chỉ yếu ớt nói: "Bác à, con không sao, anh Thiên Khanh không thoải mái, để cho anh ấy tiếp tục ngủ đi."
Liễu Hoa Mai nghe xong vừa định mở miệng nói, lại bị Trần Thanh Ngọc giành trước: "Ai nha, đều là mấy đứa nhỏ, đùa nhau thôi, không cần nghiêm túc như vậy." Trần Thanh Ngọc cũng là người thông minh, biết Trần Tiểu Tuệ chột dạ như vậy nhất định là không chiếm lý lẽ, ngầm bảo Tiểu Tuệ đừng nói nữa: "Thiên Khanh không thoải mái, vậy đừng quấy rầy nó nữa."
Liễu Hoa Mai nhìn hai người kẻ xướng người họa, tựa hồ cũng hiểu được điều gì, bà nói: "Vậy, tôi đi chuẩn bị đồ ăn."
Ba giờ chiều Lục Chính Phi mới đến thành phố Z, so với thời gian dự tính trễ hơn một giờ, nhưng may mắn là chỉ trễ một giờ —-
Hơn nữa quan trọng nhất là, lúc này gã đang bị bệnh, cho nên đến trễ cũng coi như có lý do để nói.
Cha mẹ của Lục Chính Phi từ nước ngoài trực tiếp bay trở về thành phố Z đêm qua, Lục Chính Phi lấy cớ chuyện làm ăn, chạy tới thành phố C nơi Trần Thiên Khanh đang ở.
Khi Nguyễn Ôn Hoành đón Lục Chính Phi, cả khuôn mặt đều âm trầm, anh ta nhìn Lục Chính Phi lên xe, lạnh lùng nói: "Em còn biết trở về?"
Lục Chính Phi vẫn đang sốt, tuy rằng không còn cao nữa, nhưng cả người đều mệt mỏi rã rời: "Trước đi gặp ba mẹ em, em thật sự là… Không được."
Nguyễn Ôn Hoành nói: "Em làm sao vậy? Chạy xa như thế vì một thằng con trai, xong rồi thì ủ rũ thế này."
Nếu là bình thường, Lục Chính Phi tuyệt đối sẽ đấu võ mồm với Nguyễn Ôn Hoành, nhưng hiện tại thật sự là không có sức: "Lái xe đi." Nói xong liền lấy điện thoại ra bấm số của Trần Thiên Khanh.
Trước khi lên máy bay gọi một cuộc, vừa xuống máy bay lại gọi, Lục Chính Phi nghe Trần Thiên Khanh thản nhiên "Alo" một tiếng, trong lòng lập tực mềm nhũn: "Thiên Khanh, anh đến nơi rồi."
Nguyễn Ôn Hoành đang lái xe, từ kính chiếu hậu nhìn thấy biểu tình ôn nhu của gã, dự cảm không hay càng phát ra dày đặc, hắn phát hiện em họ của mình đã thật sự rơi vào lưới tình.
Sau khi Trần Thiên Khanh nhận điện thoại của Lục Chính Phi, liền đứng dậy. Mặt của hắn trắng như tờ giấy, nếu xem sắc mặt, chỉ sợ sẽ làm người ta cảm thấy hắn so với Lục Chính Phi đang bị sốt còn nghiêm trọng hơn.
Khi Trần Thiên Khanh từ trong phòng đi ra, dọa Liễu Hoa Mai một trận: "Con trai, sắc mặt của con sao khó coi như vậy? Không thoải mái ở đâu?"
Trần Thiên Khanh chỉ cảm thấy đầu choáng váng: "Mẹ, có cháo không?"
Bấy giờ Liễu Hoa Mai mới vội vội vàng vàng vào bếp múc bát cháo đi ra.
Lúc này cả nhà đang ngồi trên ghế sa lông xem TV, Trần Tiểu Tuệ cầm điều khiển từ xa đổi kênh liên tục, thấy Trần Thiên Khanh đi ra, cũng không dám cùng hắn đối diện, nhìn chằm chằm TV không nói gì.
Liễu Hoa Mai sờ trán Trần Thiên Khanh: "Không nóng a, con đói không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!