Cao Tử Ngữ dọn vào, gần như bắt đầu cho cuộc sống trường học hỏng bét của Trần Thiên Khanh. Thời gian Cao Tử Ngữ ở trường không nhiều lắm, nhưng mỗi ngày tầm mười một, mười hai giờ đêm mới về, buổi sáng ngủ nướng tới trưa, buổi chiều cũng không lên lớp, không biết cậu ta lêu lổng ở chỗ nào.
Giấc ngủ của Trần Thiên Khanh vốn không tốt, chỉ cần có chút tiếng động cũng sẽ tỉnh lại, Cao Tử Ngữ cứ như vậy, làm chất lượng giấc ngủ của hắn bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Trần Thiên Khanh không muốn tính toán so đo với tên kia, dạng người không biết xấu hổ nhất thế giới, cho nên hắn cực kì dứt khoát đưa ra đề nghị dọn ra ngoài với Chúc Mậu.
Chúc Mậu nghe xong đề nghị của Trần Thiên Khanh có chút dao động, nếu dọn ra ngoài ở, không sợ thời gian tắt điện, đọc sách cũng dễ dàng hơn, nhưng tiền thuê phòng với một sinh viên như cậu cũng là một vấn đề.
Trần Thiên Khanh thẳng thắn:
"Tiền thuê tớ trả, cậu phụ trách vệ sinh quét dọn hằng ngày, thế nào?"
Chúc Mậu từ chối:
"Vậy cũng không tốt lắm, hai người chúng ta cứ chia đều đi."
Trần Thiên Khanh nói:
"Tớ nói sự thật, tớ lười đến mức nào cậu còn không rõ sao, huống hồ chút tiền ấy cũng không là gì với tớ, lại còn được thoải mái."
Chúc Mậu còn do dự một lát mới trả lời:
"Quần áo của cậu cứ để tớ giặt đi."
Trần Thiên Khanh không từ chối, gật gật đầu. Nói thật, hắn ngại nhất là làm việc nhà và giặt quần áo, mấy việc này vụn vặt, lãng phí sức lực, có thể không làm là tốt nhất, huống hồ bây giờ, thứ hắn không thiếu nhất, chính là tiền.
Lục Chính Phi là một người hào phóng, đặc biệt với Trần Thiên Khanh, đưa cho hắn vài cái thẻ tín dụng, nhưng hắn cũng chưa dùng tới bao giờ.
Lần này lúc đi rút tiền, Trần Thiên Khanh cố ý nhìn số dư trong tài khoản, thấy có khoảng gần ba trăm vạn, hắn rút ra hai mươi vạn, tìm phòng trọ ở gần trường học, thuận tay giao nửa năm tiền phòng.
Sắp xếp xong xuôi, Trần Thiên Khanh quay lại trường, giúp Chúc Mậu dọn đồ chuyển qua.
Chuyện Trần Thiên Khanh thuê phòng cũng không báo cho Lục Chính Phi, nhưng gã chắc chắn sẽ biết, nếu gã không gọi điện thoại cấm cản Trần Thiên Khanh làm gì, thì đại diện cho việc ngầm cho phép.
Khi Trần Thiên Khanh và Chúc Mậu chuyển nhà, đúng lúc Cao Tử Ngữ vẫn còn ở trong phòng, cậu ta nhìn hành động của hai người, lập tức hiểu được chuyện hai người muốn dọn ra ngoài, nói:
"Ai nha, cứ như vậy không chào đón tôi ư? Tôi mới đến chưa được vài ngày, các cậu đã chuyển đi?"
Trần Thiên Khanh:
"Tôi mà không đi thì mắt sẽ bị mù."
Cao Tử Ngữ đang đắp mặt nạ, nghe thấy câu này liền lột mặt nạ ném xuống đất nói:
"Kiêu ngạo cái gì, không phải chỉ hơn người ở mấy đồng tiền dơ bẩn thôi sao? Lão nương nếu có tiền cũng không thèm dọn vào đây! Hừ, bất quá không sao cả, chờ lão nương trở thành ngôi sao, các người đừng mơ nhìn thấy tôi."
Trần Thiên Khanh: Ngôi sao?
Cao Tử Ngữ đắc ý hừ hừ:
"Các cậu không biết chuyện đi? Giọng ca của tôi có sức nóng, ngay lập tức sẽ ký hợp đồng với Thanh Ngu!"
Trần Thiên Khanh không thèm để ý tới ai nổi tiếng trong giới giải trí, nhưng nghe cái tên Thanh Ngu, ngược lại nhớ ra gì đó, nhìn kỹ lại khuôn mặt Cao Tử Ngữ, bỗng dưng cảm thấy có chút ấn tượng.
Không có cách nào, ngoại trừ
"Trần Thiên Khanh kia", ai cũng không liên quan tới hắn, càng không cần nói tới mấy ngôi sao gì đó.
Nhưng nếu có cảm giác quen mắt, thì người này đời trước cũng làm ra trò, ánh mắt Trần Thiên Khanh quét lên quét xuống trên người Cao Tử Ngữ một lượt, cuối cùng cảm thán trong lòng —
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!