Chương 28: (Vô Đề)

Buổi tối ngày hôm sau, Trần Thiên Khanh vẫn đi theo Lục Chính Phi tới buổi gặp mặt.

Ngày hôm đó trời mưa nhỏ, Trần Thiên Khanh ngồi trên xe ngủ gà ngủ gật, cho tới khi đến nơi hẹn Lục Chính Phi mới đánh thức hắn dậy.

Lục Chính Phi nói: "Thiên Khanh, tỉnh tỉnh, đến nơi rồi…."

Trần Thiên Khanh mở mắt ra, ngáp một cái mới cùng Lục Chính Phi chậm rãi xuống xe.

Đã là bữa tiệc riêng tư cho nên được tổ chức ở biệt thự tư nhân của người kia. Lục Chính Phi cùng người nọ tất nhiên là rất quen thuộc, nhận sự tiếp đón của người gác cửa, hắn mang theo Trần Thiên Khanh đi vào.

"Lục Chính Phi, nhóc con, cuối cùng cậu cũng tới." Lục Chính Phi vừa bước vào, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên gã, nhưng hầu hết đều lên tiếng giả bộ trách cứ: "Nhìn cậu rõ ràng là trầm mê trong ôn nhu hương mà quên hết bạn bè, hôm nay rốt cuộc cũng mang tiểu tình nhân đến."

Vị tiểu tình nhân này, tất nhiên ám chỉ Trần Thiên Khanh.

Bạn bè Lục Chính Phi đều nghĩ gã chẳng qua là muốn chơi đùa mà thôi, không một kẻ nào nghĩ gã sẽ sống chung cả đời với một người con trai, cho nên cách nói năng cũng có chút khinh thị, loại thái độ này không ảnh hưởng gì tới Trần Thiên Khanh lúc này, nhưng với "Trần Thiên Khanh thật sự" lại là một loại vũ nhục.

Khi mọi người đều nghĩ cậu chỉ là một món đồ chơi, cho dù muốn ngẩng cao đầu ưỡn ngực cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Nghe được lời châm chọc này, Lục Chính Phi cau mày nói: "Nếu các cậu tiếp tục nói bậy thì tôi đi trước."

Mọi người cười to một trận, nhưng cũng không dám nói thêm cái gì, bọn họ không muốn chỉ vì mồm miệng nhanh nhảu mà khiến gã tức giận.

"Lục Chính Phi, gần đây thân thể thế nào?" Bác sĩ tâm lí Từ Thiếu Nhân —

- người mà Lục Chính Phi từng đi cố vấn về tâm lí của Trần Thiên Khanh cũng ở trong đám người này, nhìn thấy gã liền đi ra chào đón.

Lục Chính Phi sao không biết được ý tứ của người nọ, gã trừng mắt nhìn Từ Thiếu Nhân một cái: "Nhờ phúc của cậu, cũng không tệ lắm."

Từ Thiếu Nhân cười ha ha, quan hệ của hai người không tồi, là bạn bè nhiều năm, nếu không vì thế thì Lục Chính Phi cũng sẽ không mang vấn đề của Trần Thiên Khanh nhờ anh ta, nhìn sắc mặt Lục Chính Phi khó coi, anh ta liền đoán được vấn đề kia còn chưa giải quyết.

Từ Thiếu Nhân cùng Lục Chính Phi quen thân, từ chỉ số EQ mà nói, tuyệt đối được cho là một tình thánh, anh ta liếc mắt nhìn Trần Thiên Khanh không thay đổi sắc mặt đang ăn hoa quả bên cạnh, nhỏ giọng nói với Lục Chính Phi: "Cậu có muốn thử một số loại thuốc trợ hứng hay không?"

Lục Chinh thật sự bất với về tưởng này, nghe lời này thì lập tức nổi giận, nhưng suy nghĩ lại chợt thấy có chút do dự. "Những cái đó có tổn hại tới thân thể không?"

"Có hại gì chứ!" Từ Thiếu Nhân cười tủm tỉm nhìn gã: "Nếu không dùng lâu dài, chỉ là trợ hứng ngẫu nhiên mà thôi… Có điều nói đi phải nói lại, cái vấn đề lúc trước của cậu, vẫn chưa rõ ràng sao?"

Lúc ấy Lục Chính Phi hỏi ý kiến của anh ta về chuyện của Trần Thiên Khanh, từng đề cập tới một vấn đề —

- Trần Thiên Khanh rốt cuộc chỉ không "lên" được với gã, hay là không "lên" được trước cả người khác.

Thật sự Lục Chính Phi cũng muốn biết, nhưng cũng sợ đáp án.

Từ Thiếu Nhân nói: "Hôm nay không phải là thời cơ tốt hay sao? Tôi giúp cậu đi thử xem…."

Lục Chính Phi trừng mắt nhìn anh ta: "Cút xa một chút." Từ Thiếu Nhân, tên này còn tưởng gã không biết sao, nam nữ đều ăn, yêu cầu như vậy chắc là 80% có hứng thú với Trần Thiên Khanh.

Từ Thiếu Nhân nói: "Ai, đừng vô tình như thế, đâu cần che chở đến mức đó chứ."

Lục Chính Phi quay đầu lại nhìn Trần Thiên Khanh, ánh mắt nhu hòa dần: "Tôi thật sự nghiêm túc."

Từ Thiếu Nhân không nói, anh ta đã hơn ba mươi, sớm qua cái tuổi tin vào tình yêu, nhìn bộ dạng này của gã chỉ cười nhạo… Nghiêm túc? Hai người bọn họ, sao có thể là nghiêm túc.

Trần Thiên Khanh sau khi đi vào thì vẫn ngồi ở cái bàn bên cạnh chơi di động, thỉnh thoảng ăn chút hoa quả, tuyệt không quan tâm cuộc nói chuyện của Lục Chính Phi và Từ Thiếu Nhân.

Kỳ thật cũng không có chút liên quan nào với hắn, hai người kia nói chuyện gì, hắn cũng từng nói qua, đơn giản chỉ là nói chuyện phiếm một chút, sau đó trao đổi ít tin tức mà thôi.

Mọi người vô cùng tò mò về hắn, nhưng cũng không muốn trêu chọc vào Lục Chính Phi nóng nảy, nếu động vào tiểu tình nhân của gã không chừng gã sẽ nháo hết lên, đến lúc đó mặt mũi ai mà chẳng khó coi, chỉ đáng tiếc cho cả trai lẫn gái trong cái vòng luẩn quẩn này mong chờ Lục Chính Phi lâu như vậy, thế mà không một ai nắm giữ được Lục Chính Phi.

Trần Thiên Khanh biết lúc này Lục Chính Phi ở đây sẽ không có ai gây phiền phức cho hắn, cho nên cũng rất nhàn rỗi, nhìn bộ dạng hệt như đang muốn ngủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!