Chương 27: Trở về

Bởi vì Trần Tiểu Tuệ gây náo loạn khiến Trần Thanh Ngọc quyết định ra về ngay sáng hôm sau, Trần Thanh Dương cũng không ngăn cản, chỉ mua vé xe cho hai mẹ con.

Thật ra chuyện người thân giúp đỡ lẫn nhau vốn là chuyện bình thường, nhưng đấu mễ ân đam mễ cừu(Thành ngữ TQ: đại ý: thời điểm một người bị đói, anh cho hắn một đấu gạo, hắn sẽ đem anh trở thành ân nhân nhưng anh cho hắn một đam gạo, hắn sẽ nghĩ, đã cho được một đam gạo, có thể cho ta thêm nữa… anh nếu không cho ta, vậy anh liền trở thành kẻ thù của ta), nếu không có chuyện báo đáp ràng buộc, sẽ làm người ta nghĩ việc nhận được ân huệ chỉ là chuyện bình thường, nếu không thỏa mãn ý muốn của họ, họ sẽ không hài lòng.

Tình huống trong nhà họ Trần chính là như vậy.

Liễu Hoa Mai ngày thường đều có chút nhân nhượng với tình huống của chị em bên nhà chồng, nhưng lần này chạm đến điểm mấu chốt của bà, hơn nữa việc Trần Tiểu Tuệ nói bậy, mới làm bà bùng nổ hoàn toàn.

Ở nhà đến mùng năm, Lục Chính Phi và Trần Thiên Khanh mới trở lại thành phố A. Vé máy bay trở về là do Liễu Hoa Mai thanh toán, Lục Chính Phi chối từ mãi, nhưng bà vẫn không đồng ý, bà nhìn ra, lần này bà mời gã đến chơi lại bị người nhà mình hiểu lầm, thật sự rất ngại, cho nên gã có nói không cần, nhưng bà vẫn kiên trì trả tiền.

Lục Chính Phi từ chối không được, cuối cùng đành phải nhận phần tâm ý này.

Buổi tối trước khi hai người đi, thanh mai trúc mã của Trần Thiên Khanh —

- Viên Chi Đào có gọi điện cho hắn, trong điện thoại, cô hỏi Trần Thiên Khanh, Lục Chính Phi có phải là người hắn thích hay không.

Trần Thiên Khanh trầm mặc hồi lâu mới nói: Tớ không biết. Hắn thật sự không biết, mà còn vĩnh viễn không có được đáp án.

Viên Chi Đào chỉ nói:

"Thiên Khanh, sau này tớ tìm cậu để chơi có được không?"

Trần Thiên Khanh ừ một tiếng:

"Cứ đến đi, lúc nào cũng chào đón cậu." Viên Chi Đào đã cho hắn biết một chuyện trước nay hắn không hề biết… Đương nhiên, chuyện này không khiến hắn cao hứng một chút nào, ngược lại tất cả đều là hối hận và khổ sở.

Viên Chi Đào dừng lại một chút hỏi:

"Thiên Khanh, hai chúng ta, không có cơ hội sao?"

Trần Thiên Khanh nắm lấy điện thoại, nhẹ giọng đáp:

"Viên Chi Đào, thật xin lỗi."

Đầu bên kia truyền đến tiếng nức nở nho nhỏ, hắn nhìn ra, Viên Chi Đào thật sự rất thích Trần Thiên Khanh, mà hắn, chỉ là một người giả danh mà thôi, cho dù giả vờ dịu dàng với Viên Chi Đào, thì cũng tuyệt đối không yêu thương cô gái này.

Cô nói tiếp:

"Thiên Khanh, tớ thật sự hối hận khi không thi cùng trường với cậu." Lúc chọn trường khi trước, cô thật sự toàn tâm toàn ý muốn học y, cho nên chọn trường khác Trần Thiên Khanh, cô cứ nghĩ cho dù có xa nhau một chút, thì hai người vẫn giữ liên lạc với nhau, nhưng khi bản thân ở đất khách quê người, mới nhận ra khoảng cách mới là thứ đáng sợ nhất.

Ít nhất khi đó, Viên Chi Đào chưa bao giờ nghĩ tới chuyện Trần Thiên Khanh sẽ thích một người nam nhân.

Hắn cúp điện thoại, đứng ngẩn người ở ban công hồi lâu mới xoay người vào phòng ngủ.

Sau chuyến bay, 10 giờ sáng ngày hôm sau, Lục Chính Phi và Trần Thiên Khanh về tới thành phố A.

Cách ngày đi học hai ngày, Lục Chính Phi hỏi Trần Thiên Khanh có đặc biệt muốn đi nơi nào hay không.

Trần Thiên Khanh đang ngồi trên sô pha xem ti

-vi, không ngẩng đầu nói:

"Tôi muốn đợi ở nhà thôi, anh rảnh rỗi lắm sao?"

Lục Chính Phi nói đúng đấy, anh đang rất nhàn rỗi.

Trần Thiên Khanh chỉ hừ một tiếng, Lục Chính Phi sao có thể nhàn rỗi, hắn nhớ rõ khoảng thời gian này bên Châu Âu đang khủng hoảng tài chính, cho nên sản nghiệp của Lục gia cũng bị ảnh hưởng lớn, nếu không phải Liễu Hoa Mai nhất định muốn Lục Chính Phi về nhà cùng hắn, không chừng Lục Chính Phi tuyệt đối sẽ bận rộn như con chó.

Làm một người nối nghiệp không chính thức, Lục Chính Phi phải học rất nhiều thứ, bây giờ gã mới hai bảy tuổi, đoạn đường để gã chính thức tiếp quản được Lục gia vẫn còn xa lắm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!