Trên xe taxi, Trần Thiên Khanh và Viên Chi Đào ngồi ở phía sau, Lục Chính Phi ngồi ở ghế phó lái.
Viên Chi Đào nói: "Thiên Khanh, mấy hôm trước tớ đi Tây Bắc có mua rất nhiều thứ cho cậu." Vừa nói, cô vừa lấy từ trong túi ra đưa cho Trần Thiên Khanh.
Những thứ này hầu hết đều là đồ ăn vặt linh tinh. Viên Chi Đào vừa cười vừa giới thiệu, chờ giới thiệu xong thì đột nhiên lấy ra một chiếc bình thủy tinh nhỏ. Cô nói: "Đây là cát ở hồ Thanh Hải đấy, nghe nói nó có nhiều màu sắc…. là chính tớ tự tay bỏ vào trong bình đó."
Trần Thiên Khanh cầm lấy chiếc bình thuỷ tinh, đáp lại Viên Chi Đào: "Nặng như vậy, cậu mang theo thứ này đi chơi?"
Viên Chi Đào cười nói: "Tớ còn không phải là sợ cậu không chịu gặp tớ sao, cậu nếu dám tớ lập tức mang mấy cái này đến nhà cậu, để xem dì có mắng chết cậu không."
Trần Thiên Khanh cười cười, cũng không nói gì nữa.
Lục Chính Phi ngồi ở ghế phó lái, trên mặt không có biểu tình gì. Gã nghe Trần Thiên Khanh cùng Viên Chi Đào nói chuyện ở phía sau, yên lặng nhìn về phía trước, giống như không thèm để ý đến.
Nhưng nếu Trần Thiên Khanh thấy được ánh mắt của Lục Chính Phi lúc này sẽ biết gã đang tức giận không nhẹ.
Khi Trần Thiên Khanh và Lục Chính Phi quen biết vẫn là sinh viên năm nhất, giữa bọn họ từng có một đoạn thời gian vô cùng tốt đẹp —— dĩ nhiên, là với vai trò bạn bè.
Khi đó Lục Chính Phi còn chưa có ý định ra tay với Trần Thiên Khanh, mà Trần Thiên Khanh tựa hồ cũng xem Lục Chính Phi là bạn tốt. Lục Chính Phi biết Viên Chi Đào. Gã tuy chưa từng gặp qua cô nhưng cũng biết cô là bạn từ lúc nhỏ của Trần Thiên Khanh. Nếu không có gã xen vào, e là Trần Thiên Khanh và Viên Chi Đào đã ở cùng nhau.
Ngữ khí của Trần Thiên Khanh khi trò chuyện với Viên Chi Đào rất ôn nhu, rõ ràng đối lập với ngữ khí lạnh lùng khi hắn nói chuyện với gã. Lục Chính Phi tuy biết rõ mình không được hoan nghênh, nhưng khi hiện thực trần trụi hiện ra trước mắt, gã mới nhận ra mình vẫn không có cách nào thản nhiên đối mặt.
Ngày đầu tiên lễ Quốc khánh, khu vui chơi đông nghịt người.
Lục Chính Phi nhận nhiệm vụ đi mua vé. Tuy trong lòng gã rất không vui, nhưng trước mặt Viên Chi Đào gã cũng không biểu lộ ra ngoài, thậm chí còn tỏ vẻ ga
-lăng mang đồ giúp cô.
"Chân em ấy vừa mới khỏi." Lục Chính Phi nói: "Không thể xách nặng, để tôi."
Viên Chi Đào thấy Trần Thiên Khanh gật gật đầu, liền đưa đồ cho Lục Chính Phi.
Tình yêu là một thứ có thể làm cho chỉ số thông minh của một người giảm xuống thảm hại. Chỉ số thông minh của Lục Chính Phi không thấp, nhưng đó là đối với những chuyện không liên quan đến Trần Thiên Khanh. Chỉ cần là chuyện dính líu tới Trần Thiên Khanh dù chỉ một chút, chỉ số thông minh của gã sẽ bắt đầu ào ạt giảm xuống.
Giống như lúc này, chờ đến khi Lục Chính Phi tỉnh táo trở lại gã đã có thể mỉm cười đối diện với Viên Chi Đào.
Cho dù Lục Chính Phi tiếp tục giả bộ, Trần Thiên Khanh vẫn có thể nhìn ra gã đang suy nghĩ cái gì, nhưng dù như vậy hắn cũng làm như không biết. Hắn quay sang hỏi Viên Chi Đào: "Chi Đào, cậu muốn chơi cái gì trước?"
Viên Chi Đào hưng phấn: "Chúng ta vào nhà ma đi!"
Trần Thiên Khanh cùng Lục Chính Phi đồng thời gật gật đầu.
Viên Chi Đào nghi hoặc nhìn Trần Thiên Khanh: "Thiên Khanh…. Lần này sao cậu lại đáp ứng nhanh như vậy?"
Trần Thiên Khanh sửng sốt, lúc này mới phát hiện hắn rõ ràng đồng ý rất nhanh. Trần Thiên Khanh trước đây cũng thích chơi trò chơi, nhưng lại tuyệt đối không thích nhà ma.
Theo lý mà nói một người con trai thông thường sẽ không sợ những thứ ma quái này như con gái, nhưng Trần Thiên Khanh kia thì lại rất sợ. Thế nên Lục Chính Phi đã từng tìm mọi cách lôi kéo cậu đi vào ngôi nhà ma —
- chính bởi vì, đây là nơi duy nhất Trần Thiên Khanh sẽ tự nguyện ôm lấy gã.
Viên Chi Đào cùng Trần Thiên Khanh học chung nhiều năm như vậy đương nhiên cũng biết tính cách kỳ quái này của cậu. Hôm nay nhìn thấy hắn đáp ứng nhanh như vậy, cô cũng không khỏi ngạc nhiên.
Trần Thiên Khanh thản nhiên nói: "Trước kia sợ, bây giờ không sợ."
Lục Chính Phi cùng Viên Chi Đào đều đồng thời tỏ ra vô cùng hoài nghi đối với những lời này của Trần Thiên Khanh.
Nhưng nếu Trần Thiên Khanh đã nói như vậy thì nhất định phải nghiệm chứng một chút. Vì thế ba người bắt đầu đi đến trước ngôi nhà ma xếp hàng, hai mươi phút sau rốt cuộc cũng đến phiên bọn họ.
Ma quỷ trong nơi này đều là nhân viên của khu vui chơi giả trang. Trần Thiên Khanh nhìn không chớp mắt đi ở phía trước, Viên Chi Đào và Lục Chính Phi đi theo phía sau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!