Edit: Yara
Beta: Yuè Yīng
Sân khấu rộng lớn như là bầu trời, ánh đèn tô điểm làm nổi bật một thế giới cổ tích, đó là bờ cát sáng như tuyết, là đại dương màu bạc mênh mông vô bờ, là ánh trăng lóe sáng ở trên mặt biển tựa như vô số khối kim cương, nàng tiên cá khó khăn xoay thân hình của mình để kéo hoàng tử lên trên bờ cát.
Ánh trăng bước vào thời điểm sáng tỏ nhất, soi rõ mọi cảnh vật trên thế giới, hôn lên chiếc đuôi của nàng tiên cá nhỏ bé, nàng hôn lên môi hoàng tử.
Đây chính là tình yêu tha thiết của nàng với chàng! Nàng tiên cá chỉ mong sao ánh trăng vĩnh viễn không rơi xuống.
Trong rạp hát vô cùng yên tĩnh, khán giả nhìn về phía nàng tiên cá xinh đẹp, ngây thơ.
Một âm thanh rất khẽ vang lên.
"Hoan."
"Ừm!"
"Cảnh tượng này làm tớ cảm thấy giống như đã gặp ở đâu!"
Im lặng.
"Hoan, tớ nhớ ra rồi, khi đó ở biên giới Nga – Ukraine, tớ đã cứu một người đàn ông Caucasus, lúc đó toàn bộ thế giới cũng là một màu trắng."
Im lặng.
"Hoan, cậu nói bây giờ người kia ở nơi nào nhỉ?"
Sau vài phút im lặng, tiếp đó là câu trả lời: Tiểu Vân, cậu xem mặt trời sắp mọc lên rồi.
Ánh nắng đầu tiên phá tan đêm đen, nàng tiên cá lưu luyến di chuyển thân thể trở lại đại dương, khi vô số ánh nắng phủ kín ở trên mặt biển, trên bờ cát rất xa xuất hiện một bóng dáng duyên dáng, cuối cùng bóng dáng đó dừng lại ở trước mặt hoàng tử, ánh nắng chiếu những vệt kéo dài khiến cho hoàng tử mở mắt.
Rạp hát tràn ngập tiếng thở dài, mọi người dường như thấy cảnh nàng tiên cá sắp lưu lại nước mắt màu lam.
Một âm thanh rất khẽ lại vang lên.
"Hoan, công chúa loài người sẽ lấy đi hoàng tử của nàng tiên cá."
"Nhưng ngay từ đầu công chúa không hề biết rằng người nằm trên bờ cát đó là chàng hoàng tử của nàng tiên cá mà." Loan Hoan nhẹ giọng trả lời.
Tiểu Vân, nếu như, ngay từ khi vừa mới bắt đầu đã biết Dung Doãn Trinh chính là người đã mua bức tranh kia, sẽ không có hôn lễ sau này.
"Nhưng cuối cùng cô công chúa đáng yêu đó vẫn lừa dối hoàng tử."
Không ai trả lời câu nói của Lý Nhược Vân.
Cảnh tượng trên sân khấu thay đổi, bức tường cao lớn hùng vĩ hiện ra, một đôi nam nữ trang phục lộng lẫy ngồi trong xe ngựa tinh xảo, trên mười dặm đường người dân ném hoa tươi lên trên đường biểu đạt sự chúc phúc cho họ, mọi người ca tụng tình yêu của hoàng tử cùng công chúa, đây là vị công chúa lương thiện nước láng giềng đã cứu hoàng tử của bọn họ.
Bọn họ rất tin tưởng hoàng tử và công chúa sẽ sống hạnh phúc bên nhau.
Trong dòng người đông đúc, bánh xe ngựa lăn trên con đường trải đầy hoa tươi, ánh mặt trời chiếu sáng những cánh hoa không trọn vẹn cùng ngã tư trống không, bức tường thành cao quây kín cung điện xây bằng đá bạch ngọc.
Dùng hóa thân làm bọt biển là cái giá phải trả chỉ để đổi lấy hai chân mới có thể đi lại được trên mặt đất. Nàng tiên cá đi trên đường cái, một bác gái tốt bụng nói cho nàng biết người đã cứu hoàng tử là công chúa nước láng giềng, giờ đây cũng chính là vương phi của bọn họ.
Màn đêm buông xuống, nàng tiên cá núp trong góc ngã tư đường, lính gác cửa thành không cho phép nàng tiến vào. Từ trong hoàng cung vọng ra tiếng tấu nhạc, phía chân trời nổi gió lớn, tất cả mọi người đi qua đều liếc nhìn thân hình run rẩy của cô gái nhỏ.
Khi tia chớp thứ hai lóe sáng, người ta nhìn thấy từ trong hốc mắt nàng tiên cá chảy xuống lệ giọt màu lam, xanh thẳm như làn nước biển, chúng chảy dọc theo khóe mắt nàng, tựa như hạt thủy tinh màu xanh, nàng tuyệt vọng vì thời điểm khi tia chớp thứ ba lóe lên cũng chính là lúc nàng biến thành bọt biển.
Rạp hát yên tĩnh bỗng vang lên tiếng khóc thút thít của các cô gái, tay Loan Hoan bị kéo, Lý Nhược Vân cầm tay cô lau lau nước mắt hai bên má.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!