Edit: Yara
Beta: Yuè Yīng
Trước mắt Lý Nhược Vân lệ rơi đầy mặt, cô đang lên án anh.
Kỳ thực, Dung Doãn Trinh cũng không cảm thấy bản thân làm chuyện gì quá đáng, anh chỉ đáp ứng yêu cầu của Orlando là đưa anh ta về nhà, anh chỉ muốn cho đôi nam nữ có độ tuổi tương đương một cơ hội. Đồng thời cũng vì chút lợi ích của bản thân.
Điều làm cho Dung Doãn Trinh không nghĩ tới được là thái độ của Lý Nhược Vân.
Đối diện với một khuôn mặt đầy nước mắt khiến Dung Doãn Trinh cảm thấy dường như mình đã làm nên tội ác tày trời, nước mắt kia cứ ào ào rơi xuống.
Dung Doãn Trinh nghĩ, có lẽ khi anh xin lỗi ít ra cô ấy sẽ thôi không khóc nữa.
Vì thế, Dung Doãn Trinh điều chỉnh biểu cảm trên khuôn mặt.
"Thực xin lỗi." Giọng nữ phát ra từ trong góc phòng nói câu này còn nhanh hơn cả anh.
Dung Doãn Trinh tìm về phía phát ra âm thanh thì thấy Loan Hoan đang từ góc phòng đi ra, cùng lúc đó, Lý Nhược Vân mặt đầy nước mắt cũng quay đầu lại.
Loan Hoan đến bên người Dung Doãn Trinh, nói: "Nhược Vân, tớ thay Doãn Trinh xin lỗi cậu."
Lý Nhược Vân ngơ ngác nhìn Loan Hoan, vài giây sau cô lau sạch nước mắt trên má, ánh mắt của cô vượt qua anh dừng ở trên mặt Loan Hoan.
Cánh tay giữa không trung luống cuống cử động, nói năng lộn xộn: "Dung... Doãn... Không... Không... Dung tiên sinh, Tiểu Hoan, đúng … Thực xin lỗi, tôi cũng không biết bản thân vừa mới nói cái gì, tôi thật xin lỗi... tôi không gào khóc nên ở trước mặt anh như thế, Dung tiên sinh, anh không có làm sai bất cứ chuyện gì, chỉ là... Chỉ là... tôi cũng không biết là như thế nào... tôi nghĩ nhất định đã làm Tiểu Hoan mất mặt ...
tôi..."
Lý Nhược Vân quay mặt về phía Dung Doãn Trinh, cánh tay ở giữa không trung run rẩy, nét mặt tức giận: "Được rồi! Mỗi tháng các cô gái đều có vài ngày cảm xúc không tốt. Xin anh hãy coi hành vi vừa rồi của tôi như là cảm xúc không tốt của con gái đi."
Nhìn thấy Dung Doãn Trinh không trả lời, Lý Nhược Vân mang vẻ mặt nịnh hót: "Được không? Ngài Dung?"
Còn không chờ Dung Doãn Trinh đáp lại, Loan Hoan liền trả lời thay anh lẫn nữa: "Được."
Loan Hoan nói xong từ "Được" kia thì đi tới trước mặt Lý Nhược Vân, đứng ở giữa họ.
"Tiểu Vân, tớ cam đoan là Doãn Trinh sẽ đem sự việc vừa rồi quên không còn một mảnh, cậu nói có phải hay không?"
Cho dù là cách Loan Hoan nhưng Dung Doãn Trinh vẫn có thể thấy được Lý Nhược Vân, trên khuôn mặt kia có ngượng ngùng, có tức giận, dường như đã thay đổi thành một người hoàn toàn khác.
Thực thần kỳ, đây là lần đầu tiên Dung Doãn Trinh nhìn thấy Lý Nhược Vân là một cô gái có những biểu cảm phong phú như vậy.
"Doãn Trinh, anh nói đúng hay không ?" Loan Hoan nói.
Giờ phút này Dung Doãn Trinh mới ý thức được câu nói cuối cùng của vợ là đang hỏi mình.
"Đúng vậy, anh cam đoan." Dung Doãn Trinh nhấn mạnh.
Thời điểm này Dung Doãn Trinh mới cảm thấy được hẳn là mình nên rời khỏi đây, anh nói với hai người phụ nữa có chiều cao ngang ngang nhau kia rằng mình còn có việc cần làm.
Dung Doãn Trinh bước thật dài trong hành lang, trong đầu mơ hồ nghĩ đến lời nói của Lý Nhược Vân, mỗi tháng, các cô gái đều có vài ngày tâm tình không được tốt.
Tại sao tâm tình lại không tốt chứ?
Hình như Loan Hoan không có cảm xúc không dễ chịu giống Lý Nhược Vân, hình như Chúc An Kỳ cũng không có.
Đợi đến khi tiếng bước chân của Dung Doãn Trinh đi xa, Loan Hoan khoanh tay nhìn vẻ mặt lúng túng của Lý Nhược Vân, cô gãi gãi mái tóc của mình, dè dặt nói: "Vừa nãy tớ thật thất lễ đúng không? Hoan, cậu cũng biết một tháng là tớ có vài ngày đặc biệt xấu tính."
Loan Hoan thở dài một hơi, nhìn âu phục trắng ngà của Lý Nhược Vân: "Vậy mà cậu còn mặc như thế."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!