Editor: Lưu Tinh – Yuè Yīng
"Nhưng em không nên biến nhà của anh thành cái nơi quỷ quái như bây giờ." Dung Doãn Trinh dường như là muốn rống lên khi nói ra câu này.
Nhà của anh? Thế nào, không phải là nhà của chúng ta sao? Cũng đúng thôi, một đôi vợ chồng bằng mặt không bằng lòng, làm sao có thể coi là "nhà của chúng ta".
Loan Hoan gật đầu, cô chậm rãi xoay người, xắn tay áo lên bắt đầu thu dọn mọi thứ.
Vừa mới nhặt một món lên, Dung Doãn Trinh liền ném một chiếc gối tựa đi. Loan Hoan đứng thẳng người dậy: "Dung Doãn Trinh!"
"Xin lỗi." Dung Doãn Trinh nhỏ giọng nói. "Anh xin lỗi vì câu nói vừa rồi."
"Không cần!" Loan Hoan nhìn quanh bốn phía, những điều này cô đều biết rõ. Quả thật nơi này đã bị cô phá tan tành. "Anh tức giận là đúng, quả thật nhà của anh đã bị bọn em phá nát."
Cô nhìn sắc trời, hiện tại có lẽ là vừa rạng sáng.
"Dung Doãn Trinh, cũng đã trễ rồi, em cam đoan ngày mai sẽ dọn dẹp sạch sẽ."
Loan Hoan nói xong vừa định rời đi thì cổ tay đã bị Dung Doãn Trinh giữ chặt, sắc mặt anh không tốt lắm: "Bọn em? Là chỉ em và những tên họa sĩ có dáng vẻ mê người, tính tình đáng yêu đó sao?"
Loan Hoan không trả lời.
"Bọn họ thú vị lắm sao? Em ở cùng bọn họ thì thấy vui lắm sao?"
Loan Hoan lạnh lùng đáp: "Đúng vậy, ở cùng bọn họ em cảm thấy rất vui vẻ, rất thú vị!"
"Nhưng mà Loan Hoan!" Anh càng siết chặt cổ tay cô hơn. "Những gã họa sĩ thú vị đó không thể khiến em được tất cả các cô gái trên thế giới này phải ganh tị, phải hâm mộ."
Khoảnh khắc anh kéo mạnh cổ tay cô, khoảng cách giữa hai người cũng vì thế mà rút ngắn lại. Hơi thở hai người trở nên thật gần, cùng nhau dây dưa.
Trong đáy mắt Dung Doãn Trinh chỉ phản chiếu lại duy nhất hình bóng của Loan Hoan, bộ dáng này của anh Loan Hoan cũng chưa từng nhìn thấy qua.
"Người khiến em được hâm mộ như vậy là anh đó Dung phu nhân à!"
Loan Hoan dùng sức giãy dụa, muốn thoát khỏi Dung Doãn Trinh. Cho dù cô cố hết sức có vẻ cũng là phí công, cái loại phí công này cùng với lời nói của Dung Doãn Trinh càng khiến cô tức giận hơn. Cô như sống lại với con người khi còn ở phố Queen, điên tiết đá vào chân Dung Doãn Trinh, miệng bắt đầu tuôn ra những lời khắc nghiệt: "Dung Doãn Trinh, anh nói những lời này là có ý gì?
Chúng ta đều biết rõ chuyện gì đang xảy ra, anh không cần ở trước mặt em tự đắc như vậy, làm như là một người chồng đích thực. Trong lòng chúng ta ai cũng đều hiểu rõ mà."
Bàn tay nắm chặt cổ tay cô càng dùng sức hơn nữa, Loan Hoan đau điếng người, hung hăng nhảy bật lên.
"Phanh" một tiếng, hiển nhiên Loan Hoan đã đánh giá quá cao bản thân mình. Nhảy lên với lực thật mạnh, cái trán của cô không thành công chạm vào trán của Dung Doãn Trinh, nhưng lại đụng phải hàm dưới của anh. Người đàn ông này trước giờ vốn mình đồng da sắt. Tuy nhiên trước hành động bất ngờ của cô, Dung Doãn Trinh theo bản năng buông tay ra. Loan Hoan thừa dịp nhanh chóng xoay người bước đi, trên trán truyền đến cảm giác đau đớn, đầu óc thì choáng váng.
Loan Hoan vừa mới đi vài bước đã bị Dung Doãn Trinh túm lại. Anh giữ chặt vai cô, tay còn lại dịu dàng gạt mớ tóc mai trước trán sang một bên. Loan Hoan đẩy tay anh ra, anh lại cố tình lặp lại động tác cũ.
Bọn họ bắt đầu như hai đứa nhỏ giận dỗi nhau.
"Em đau không?"
"Không cần anh lo."
"Ngốc, để anh bôi thuốc cho, bằng không ngày mai trên trán em nhất định sẽ xuất hiện một cục u."
"Không cần! Không chết được!"
"Loan Hoan!"
"Buông ra!"
Loan Hoan nhăn nhó tiếp tục giãy giụa. Thế nhưng người đàn ông cao lớn kia cứ chắn trước mặt và giữ chặt cô không buông. Dung Doãn Trinh từ từ cúi xuống, ghé thật sát vào gương mặt nhỏ nhắn của cô. Sau đó anh buông tay cô ra, áp lòng bàn tay mình lên mặt cô. Giọng anh vang lên rất nhẹ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!