Editor: Yuè Yīng
Một tiếng cuối cùng trong ngày kỷ niệm hai năm ngày cưới của Loan Hoan và Dung Doãn Trinh diễn ra trên quốc lộ số 1, trong 50 phút của một tiếng đồng hồ đó Dung Doãn Trinh đều ngủ.
"Anh về tới nhà không nhìn thấy em, sau đó anh nhớ em đã nói trước với anh là sẽ tới nơi ở của bà nội, cho nên anh liền lái xe của em tới đón em." Anh vừa lái xe vừa nói.
Anh về tới nhà không nhìn thấy em, cho nên anh liền lái xe của em tới đón em. Một câu nói rất đơn giản, liên tục lặp đi lặp lại trong đầu Loan Hoan, đúng rồi, vừa nãy trước mặt ở Phương Mạn người đàn ông này nói tới đón cô về nhà.
Nếu Loan Hoan không nhớ lầm, là buổi chiều Dung Doãn Trinh vừa mới trở lại New York, anh đi từ New York về Los Angeles, từ Los Angeles lái xe đi đến Carmel.
Những tiếp viên hàng không hình dung về Dung Doãn Trinh như thế này, ngài Dung chưa bao giờ cho nhân viên phục vụ có cơ hội bắt chuyện, đa phần thời gian anh đều ngủ. Dung Doãn Trinh đã từng trêu đùa, ngoại trừ ở trên máy bay ra thì anh không có bao nhiêu cơ hội để ngủ.
Loan Hoan nghiêng mặt nhìn Dung Doãn Trinh, ánh đèn mờ tối trong buồng xe chiếu lướt trên vẻ mặt mệt mỏi của anh.
"Để em lái xe đi."
Anh nghiêng mặt nhìn cô.
Tiếng nói của Loan Hoan thanh thanh: "Dung Doãn Trinh, đêm nay, anh làm em thỏa mãn lòng ham hư vinh của mình."
Ý tứ nói đúng là không nên nghĩ linh tinh, chỉ đơn giản là vì biểu đạt sự cảm ơn mà thôi.
Chiếc xe sang trọng cổ điển đắt đỏ chỉ nhìn được chứ không dùng được, chiếc xe này là Dung Doãn Trinh mua cho cô nửa năm trước, phối đen trắng, kiểu dáng Rolls
-Royce kinh điển của những năm bốn mươi, Loan Hoan không biết vì sao Dung Doãn Trinh lại mua chiếc xe như vậy cho cô, cô chỉ hỏi anh một lần vì sao đưa cô chiếc xe này.
"Bởi vì lần đầu tiên khi nhìn thấy nó anh đã muốn mua cho em." Anh nói chắc nịch.
Dung Doãn Trinh từng mua rất nhiều đồ cho cô, đều là những thứ nhìn trông rất kỳ quái, kỳ quái đến nỗi cô cũng không có hứng thú mở ra xem.
Chiếc xe sang trọng cổ điển như bò trên quốc lộ số 1, thỉnh thoảng lại giở trò cáu kỉnh, thật sự không biết Dung Doãn Trinh lái nó tới đây như thế nào nữa, Loan Hoan nghiêng đầu nhìn Dung Doãn Trinh, Dung Doãn Trinh nhắm mắt lại dựa đầu trên ghế.
"Dung Doãn Trinh."Loan Hoan gọi một tiếng.
Không có đáp lại.
Loan Hoan thì thầm, thanh âm lại hạ thấp xuống một chút, Dung Doãn Trinh.
Vẫn không có đáp lại.
Thanh âm hạ thấp tới nỗi không thể thấp hơn.
Lén lút kêu một tiếng, kêu xong một tiếng kia rồi sau đó tâm tình Loan Hoan đột nhiên thư thái.
Giờ phút này, trong lòng Loan Hoan có thêm một chút vui mừng, giờ này khắc này, trên quốc lộ số 1 cũng chỉ có cô và anh.
Xe đi được một đoạn đường trên cuộc hành trình, dần dần trên bờ vai cô có thêm một cái đầu xinh đẹp, đầu xinh đẹp tựa vào bờ vai cô.
Ừm, chiếc xe cổ lỗ sĩ này là kiểu dáng dành cho phụ nữ, chỗ kế bên tay lái quá nhỏ, chân tay anh lại dài.
Giờ phút này, cô giống như một người vợ thực sự, vì yêu chồng mình nên càng giữ chặt tay lái, muốn dừng xe ở đâu đó.
Người vợ nghĩ, chồng quá mệt, y như khi đó anh đã nói: Có lẽ em sẽ dễ dàng quên mất những chuyện không tốt mình đã làm, nhưng người khác sẽ không dễ dàng quên được.
Chuyện không tốt đã làm mà đặt ở địa vị một người thành công, sẽ bị phóng đại lên rất nhiều lần. Mỗi khi tới ngày lễ kỷ niệm, những cựu chiến binh từ trên chiến trường trở về đều giơ khẩu hiệu, họ tìm cách để biết hành trình của anh, như hình với bóng, một số người còn công khai mắng anh là tên buôn lậu chiến tranh, mắng anh ngụy quân tử. Có một lần, đứa trẻ gần mười tuổi cầm đồ uống đi đến trước mặt anh, nó nói: "Trả lại ba tôi cho tôi", nói xong hắt thẳng đồ uống trong tay vào người anh.
Ngay ngày hôm sau thì chuyện này trở đề tài ngôn luận khắp phố lớn ngõ nhỏ trong thành phố, có một số người còn ca ngợi đứa trẻ kia.
Khi đó, cô thật sự muốn gọi điện thoại cho anh, cuối cùng, cô cũng không làm gì cả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!