Editor: Yuè Yīng
"Lần đầu tiên chúng con gặp mặt là khi ở biên giới Nga – Ukraine, lần đó, con cứu anh ấy."
Loan Hoan quay đầu nhìn Dung Doãn Trinh, không vội vàng, Loan Hoan nói: "Còn nữa, ba, con nghĩ ba cũng nói sai rồi, lần đầu tiên khi con nhìn thấy anh ấy, con đã thích anh ấy rồi."
Dung Doãn Trinh cũng đang nhìn Loan Hoan, ánh mắt anh tràn ngập sự dịu dàng.
"Ba, con cũng cho rằng bản thân mình giống như ba nói vậy, sẽ không yêu người đàn ông mới chỉ gặp có một lần. Nhưng mà, ba…."Loan Hoan thấp giọng nói: "Thật sự là con thích anh ấy, lần đầu tiên nhìn thấy đã yêu."
Dung Doãn Trinh bị Lý Tuấn Khải bắt buộc đi ra bên ngoài phòng khách.
Trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người Loan Hoan cùng Lý Tuấn Khải, Lý Tuấn Khải nhìn Loan Hoan thật kỹ, muốn nói lại thôi: "Tiểu Hoan... Có lẽ... Con là vì công ty..."
Loan Hoan mỉm cười, lắc đầu: "Không phải, ba!"
Đây là cách thay đổi xưng hô từ trong đáy lòng của Loan Hoan đối với người đàn ông tên là Lý Tuấn Khải này, cô biết, Lý Tuấn Khải luôn hi vọng cô nói chuyện riêng với mình thật lòng gọi ông là "Ba".
Ông đã chờ đợi giờ phút này đã rất lâu rồi.
Tiếng "Ba" kia thốt lên từ cô khiến ánh mắt Lý Tuấn Khải sáng lên.
Loan Hoan cúi đầu xuống.
"Ba, là thật!"
Từ từ, Loan Hoan kéo tay Lý Tuấn Khải đi đến phía trước cửa sổ.
Đứng ở phía trước cửa sổ, Loan Hoan đưa tay chỉ, chỉ về hướng Dung Doãn Trinh đứng ở phía ngoài cửa sổ, nói: "Con không nghĩ con không cần phải giải thích, ba nhìn người kia thì sẽ hiểu."
"Người đàn ông như vậy, ba cảm thấy tỷ lệ không xảy ra chuyện vừa gặp đã yêu là bao nhiêu?"
Theo ngón tay của Loan Hoan, Dung Doãn Trinh đứng ở nơi hành lang gấp khúc cổ kính, đang nghiêng người trêu đùa con vẹt treo ở cuối hành lang.
Người quản gia luôn nhớ về cố hương trồng ở trong sân đủ loại cây thuộc loại họ hồi hương, cây hồi hương có lá xanh um tươi tốt, cả khu vườn xanh biếc được phản chiếu trên mặt hồ giữa khu vườn, ánh sáng phản quang chiếu ngược lại thẳng tới chỗ bóng người cao lớn kéo dài đứng cuối dãy hành lang, lịch sự tao nhã làm cho người khác cảm động.
Có lẽ, thi nhân sẽ phải cảm thán: Đó là một vị thanh niên tập hợp tất cả những điều tốt đẹp.
Người đàn ông như vậy, tỷ lệ không xảy ra chuyện vừa gặp đã yêu là bao nhiêu?
Thời khắc này, Lý Tuấn Khải có phần hiểu những lời này của Loan Hoan.
"Ba, con cũng giống như rất nhiều cô gái khác."
Bên tai, Lý Tuấn Khải lại nghe thấy Loan Hoan nói như vậy.
Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Lấy lại tinh thần, Lý Tuấn Khải nhìn đến gò má hơi ửng hồng của Loan Hoan, ánh mắt của cô dừng ở phía ngoài cửa sổ, cũng không biết là ở nhìn Dung Doãn Trinh hay là đang nhìn những cây hồi hương trong viện.
Tiểu Hoan của ông đang ở độ thanh xuân.
Hơi nở nụ cười, bàn tay đặt trên đầu cô.
"Tiểu Hoan, ba rất vui, con cũng giống như rất nhiều cô gái khác."
Loan Hoan đi ra khỏi phòng làm việc, từng bước một tới bên cạnh Dung Doãn Trinh, sóng vai với anh nhìn con vẹt trong lồng.
"Ba em đồng ý gả em cho tôi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!