(Phần tác giả viết riêng về quá trình theo đuổi vợ của bạn sư tử nhỏ ^_^)
Edit: Lynklynk
Beta: Yuè Yīng
(Đông)
Cho đến đầu mùa đông, Loan Hoan mới biết người "Chú xinh đẹp" trong miệng Loan Tiểu Hoa chính là Dung Doãn Trinh.
Hai tháng trước, nhà hàng xóm sát vách nhà Loan Hoan vội vội vàng vàng chuyển đi trong đêm. Buổi tối ngày thứ hai liền có người mới chuyển vào, những điều này đều là Loan Hoan nghe được từ người dì giúp đỡ trông Loan Tiểu Hoa mới biết.
Khi nghe thấy những điều này Loan Hoan cũng không chú ý đến nhiều lắm. Nơi cô sống rất gần với khu vực cũ Lệ Giang, có con đường sâu hun hút, có những ngôi nhà cổ bên trong vang lên những âm thanh ầm ầm khi có bước chân đi trên bậc thang bằng gỗ lên tầng gác mái.
Loan Hoan rất thích nơi này. Thời gian giống như đắm chìm trong những ngôi nhà cổ giống như một bài hát cổ, khiến cho nội tâm con người luôn luôn dễ dàng trở nên yên tĩnh lại.
Có hai loại người sống ở đây. Người bản địa và những du khách muốn có một nội tâm yên tĩnh, bình lặng. Trước người được sinh ra ở đây và chết đi tại nơi này, sau chỉ là những người qua đường dừng chân tại đây. Người đến người đi giống như một vòng tuần hoàn.
Ban đầu, Loan Hoan vẫn nghĩ rằng người mới đến thuê nhà kia cũng chỉ là một người khách mới đến. Loan Hoan biết được có vị khách mới đến ở trọ kia cũng từ trong miệng Loan Tiểu Hoa.
Lúc đầu thỉnh thoảng "Chú xinh đẹp" đến sau này là "Chú xinh đẹp"cả ngày trong miệng. Đứa bé hơn ba tuổi không hiểu được định nghĩa đẹp trai là thế nào, Loan Tiểu Hoa từ nhỏ chính là đứa bé rất thích những bảng màu sắc. Trời sinh cô bé đã rất thích những đồ vật nào đó có sắc màu, cho nên khi trong miệng Loan Tiểu Hoa cả ngày nói "Chú xinh đẹp", lần đầu tiên Loan Hoan cảm thấy đó nhất định là một người đàn ông rất thích mặc những bộ quần áo hoa hòe rực rỡ sắc màu.
Buổi chiều đầu mùa đông, Loan Hoan bỏ quên thứ gì đó liền chạy về nhà. Về đến nhà Loan Hoan không nhìn thấy Loan Tiểu Hoa đâu, còn người dì trông Loan Tiểu Hoa thì đang ngủ. Khi nhìn thấy Loan Hoan, biểu cảm của người dì đó có chút áy này, ấp úng nói gần đây Loan Tiểu Hoa đều ở bên nhà vị khách trọ ở bên cạnh nhà.
Cánh của nhà bên cạnh nửa mở ra, Loan Hoan trực tiếp đẩy ra, đi qua sân tứ hợp viện, phòng khách hiểu hình vuông. Dọc theo bên trái căn phòng chỉ cách nhau một bức tường bằng gỗ.
Đó là một không gian nhỏ như nhà bếp, trong không gian nho nhỏ đó có hương vị của kẹo mạch nha. Ngôi nhà cũ có cửa sổ trên mái nhà (giếng trời), ánh sáng từ cửa sổ mái nhà chiếu xuống nghiêng góc bốn lăm độ. Chiếu thẳng vào một lớn một nhỏ bên bếp lò.
Đó là một người đàn ông và một cô bé con.
Loan Hoan đứng lại, xuyên qua ánh sáng mơ hồ yếu ớt cô giống như một người đột nhiên bị lấy đi suy nghĩ. Hình bóng người đàn ông kia tại sao cô lại cảm thấy đặc biệt quen thuộc.
Hình bóng người đàn ông đó quá quen thuộc với cô!
Hai người kia đang nấu kẹo mạch nha, họ làm cho hương thơm kẹo mạch nha trở nên thơm lừng, cho đến khi hương vị khiến cho mọi người phải chảy nước dãi.
Cô bé nho nhỏ dùng giọng nói non nớt thúc giục: "Tại sao vẫn chưa được? Không phải chú vừa nói rất nhanh sẽ được sao? Đã rất nhiều lần rất nhanh rồi, chú có thể giải thích vì sao kẹo mạch nha mãi mà vẫn chưa được không?"
"Tiểu Hoa." Người đàn ông nói: "Con vẫn chưa trả lời chú vấn đề vừa nãy, chỉ khi nào con trả lời xong câu hỏi của chú thì kẹo mạch nha mới được."
Cô bé nho nhỏ bắt đầu nghiêng đầu trầm tư, sau đó giọng nói vang lên: "Vừa nãy chú hỏi con những cái gì vậy? Hình như con không nhớ, hay là chú hỏi lại một lần nữa đi, con hứa nhất định sẽ nghiêm túc suy nghĩ."
Thế là ngay sau đó…
"Hôm qua Tiểu Hoa có làm mẹ tức giận hay không?"
"Không có!"
"Trẻ con nói dối khi ăn kẹo mạch nha sẽ bị rụng răng."
"….. Con chỉ dùng bút màu vẽ lên quần áo của mẹ để chúng trở nên rực rỡ đẹp hơn, con cảm thấy mẹ mặc bộ quần áo như vậy lại càng xinh đẹp hơn."
"Tiểu Hoa, không cần phải làm vậy, mẹ của con đã rất xinh đẹp rồi."
"Được rồi, con sẽ xin lỗi mẹ. Được rồi! Con đã trả lời xong rồi, kẹo mạch nha đã chín chưa?"
"Không! Con vẫn còn một câu hỏi chưa trả lời chú. Tiểu Hoa vấn đề này cực kỳ nghiêm trọng, con phải trả lời cho chú."
"Được ạ!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!