Mỗi lần trong đầu cô hiện lên suy nghĩ "đứa bé này có thể là con trai mình ở tương lai" là Giang Nhược Kiều lại nhìn Lục Tư Nghiên như nhìn một mớ bòng bong trong lòng, nhưng cũng bởi thế mà cô có thể nhận ra điểm khác biệt của cậu nhóc với những đứa bé khác.
Nhìn kỹ thì đúng là nhóc con này rất giống cô và Lục Dĩ Thành.
Có điều, nhóc trông giống cô nhiều hơn.
Giang Nhươc Kiều không biết phải bắt chuyện với cậu nhóc này như thế nào. Cô là người sợ phiền phiền, mỗi lần thấy người khác cãi nhau là cô chỉ hận không thể đi đường vòng mà tránh ra thật xa, đối với những đứa trẻ nghịch ngợm, cô cũng sẽ cố gắng cách càng xa càng tốt.
Nhưng Lục Tư Nghiên là ai cơ chứ? Thằng bé chính là hotboy của trường mẫu giáo đó, từ cô hiệu trưởng cho tới mấy cô bé đàn em của lớp mẫu giáo, có ai không thích nhóc đâu?
Quan trọng hơn là, thằng bé là đứa con trai năm tuổi của Giang Nhược Kiều, chắc chắn không ai hiểu mẹ nhóc hơn nhóc cả.
Đôi mắt tròn xoe của Lục Tư Nghiên vừa nhìn là đã biết mẹ mình đang nghĩ gì.
Cậu nhóc như biết tranh thủ tìm đề tài nói chuyện với cô: "Cô có biết tại sao bố con có được số điện thoại của cô không?"
Bây giờ nhóc rất ngoan đấy nhé, không hề gọi cô là "mẹ".
Giang Nhược Kiều nương theo câu hỏi của nhóc: "Tại sao bố biểt vậy?"
Lục Tư Nghiên tự hào vỗ ngực: "Là con thuộc lòng đó, số điện thoại của hai người con đều thuộc nằm lòng, đến cả số căn cước con cũng thuộc vanh vách luôn!"
Bố mẹ nói, tất cả thông tin liên lạc của người thân thương nhất, nhóc đều phải thuộc lòng.
Nếu như lỡ có ngày nào đó đi lạc thì nhóc cũng không quên đường về nhà.
Giang Nhược Kiều bật cười: "Vậy con còn biết gì nữa không?"
Cô chợt phát hiện, đây là cơ hội tốt để biết trước được tương lai.
"Con có biết địa chỉ nhà không?"
Lục Tư Nghiên gật đầu, nhóc sợ Giang Nhược Kiều không tin nên vội vã nói: "Số 1302, toà nhà 12, Thư Hương Uyển, đường Cảnh Sơn, khu Kỳ Lân."
Giang Nhược Kiều: … Rõ ràng chỗ này không phải là biệt thự rồi.
Vậy nên, trong tương lai, Lục Dĩ Thành sẽ không trở thành đại gia hay tỷ phú gì rồi.
Cô lấy điện thoại ra tìm kiếm tin tức về Thư Hương Uyển nhưng hiệnbnay không có khu bất động sản nào mang tên này.
Nhưng mà, hiện giờ thì đã tồn tại đường Cảnh Sơn.
Nói thế nào nhỉ, con đường này không được thuận tiện cho lắm, những trạm tàu điện ngầm xung quanh ít đến đáng thương.
Cách xa trung tâm thành phố tận mười mấy cho đến hai mươi cây số.
Có hai khả năng xảy ra, một là trong tương lai, khu vực này sẽ được khai thác trở thành con đường sầm uất. Khả năng thứ hai, cũng là trong tương lai, nhưng Lục Dĩ Thành và cô sẽ túng quẫn đến mức chỉ có thể mua được một căn nhà ở con đường hẻo lánh thế này.
Khả năng nào cũng có thể xảy ra cả.
Dù gì thì theo tuổi của nhóc con này mà tính thì sẽ thấy, tất cả đều là chuyện của cả mười năm sau.
Giang Nhược Kiều tưởng chừng như đã vỡ mộng. Con người cô rất mâu thuẫn, tuy cô có lòng tự trọng rất cao nhưng vào những thời khắc mấu chốt, cô sẽ tự ý thức được rất nhiều chuyện quan trọng. Vậy nên, khi vị đạo diễn béo phệ kia đề nghị cô tham gia bộ phim đó, cô đã lập tức từ chối. Bởi, cô biết rằng, bản thân cô không có gì cả, mối quan hệ không có, xuất thân không có, tài nguyên cũng không, một khi bước chân vào giới giải trí, cô sẽ không có quyền lên tiếng, khi đó, nếu không phải bị lừa bán thì cũng là đi đếm tiền cho người ta.
Cô biết rõ hoàn cảnh của mình như thế nào, cho đù đã từng đọc qua rất nhiều tiểu thuyết Mary Sue [*] nhưng cô chưa từng mơ tưởng tới chuyện được gả vào một gia đình giàu có.
[*] Mary Sue được dùng phổ biến nhất với vai trò là một danh từ, chỉ những nhân vật hư cấu hoàn hảo trong phim/ truyện, thường là nữ. Họ "tốt gỗ, đẹp luôn nước sơn", đại diện cho chính nghĩa và được mọi người yêu mến. Thế nhưng, cụm từ thường được dùng với sắc thái tiêu cực, mỉa mai.
Nhưng cô cũng không hề kém cỏi đâu nhé. Không gả vào nhà giàu có được thì gả cho người đàn ông tiền đồ xán lạn, cô thấy chuyện này không làm khó cô chút nào cả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!