Lục Dĩ Thành không hổ danh là máy bay chiến đấu giữa dàn thủ khoa.
Ở bên này gửi một đống tin nhắn khiến cho Giang Nhược Kiều tức đến nỗi muốn xì khói thì bên kia, vị học thần "núi Thái Sơn có sập thì mặt vẫn không biến sắc" trong lời giảng viên ấy lại khẽ cắn môi, gửi tiếp một tin nhắn nữa: [Tôi không bị thần kinh, cũng không có vấn đề về nhận thức. Nếu tôi lừa cậu một chữ nào, thì khi bước ra cửa lập tức bị xe tông chết. Giang Nhược Kiều, bây giờ cần phải giải quyết vấn đề này.
Đứa con này không phải là của một mình tôi.]
Có thể khen Lục Dĩ Thành đã chọn một địa điểm rất tốt cho nên Giang Nhược Kiều mới không hét toáng lên.
Tình huống này là thế nào vậy?
Cô còn đang nghĩ hôm nay tới chỗ này là để ăn dưa thôi chứ.
Đúng vậy, Lục Dĩ Thành thần thần bí bí hẹn cô tới đây, cô lập tức đưa ra kết luận rằng, ắt hẳn ruộng dưa có một quả dưa lớn đã chín [*]. Kết quả ư, tốt thật đấy, ấy thế mà anh và cô lại có một đứa con!!!
[*] Dưa: thuật ngữ Cbiz, để chỉ những tin đồn (rumor). Nếu tin đồn có độ tin cậy thấp hoặc không trở thành sự thật thì gọi là dưa xanh hoặc dưa bở, ngược lại thì gọi là dưa ngọt. Dưa chín ở đây là dưa ngọt.
Giang Nhược Kiều hoa mắt váng đầu, hoàn toàn sững sờ.
Cô không những không thể hét toáng lên mà còn thấy hoài nghi thính giác của mình, thậm chí, cô không thể thốt lên được câu nào.
Máy lạnh của KFC thật sự rất lạnh.
Hai cánh tay mảnh khảnh, trắng muốt của Giang Nhược Kiều nổi da gà rần rần.
Rõ ràng tất cả những chuyện này hoang đường như thế, rõ ràng là cô đang muốn bỏ của chạy lấy người. Thế nhưng, không hiểu sao trong đầu cô như đang có một âm thanh nói rằng: Cậu ấy không hề nói dối.
Lục Dĩ Thành có lý do gì để đùa giỡn cô đâu? Cậu ấy cần nói dối cô ư?
Bất luận là vào thời điểm hỗn loạn nào đi chăng nữa, thì Giang Nhược Kiều sẽ luôn cố giữ đầu óc của bản thân tỉnh táo, thế nên, biểu hiện của cô bây giờ trông có vẻ khá bình tĩnh.
Lục Dĩ Thành thấy phản ứng của Giang Nhược Kiều không hề giống như những gì anh suy đoán trước đó thì bất giác thở phào nhẹ nhõm một hơi. Thậm chí, anh còn thầm tán thưởng khả năng chịu đựng áp lực và tố chất tâm lý vững vàng của Giang Nhược Kiều.
Kế đó, Lục Dĩ Thành lại tiếp tục "rèn sắt khi còn nóng" [*], đưa chiếc đồng hồ quả quýt mà Lục Tư Nghiên đeo cho cô xem.
[*] Rèn sắt khi còn nóng: ẩn dụ cho việc nắm bắt thời cơ làm một việc gì đó thật nhanh chóng, tranh thủ cho kịp lúc.
"Chiếc đồng hồ quả quýt này là di vật bà nội của tôi để lại. Ngày tôi gặp thằng bé đã thấy nó cầm chiếc đồng hồ này trong tay. Lúc về nhà, tôi đã lục tung cả nhà lên nhưng vẫn không tìm thấy chiếc đồng hồ của bà nội."
Giang Nhược Kiều ngây ngốc cầm lấy chiếc đồng hồ quả quýt, lúc mở ra xem thì nhìn thấy bức ảnh chụp ba người một nhà.
Nếu như cô đọc ít tiểu thuyết hơn thì chắc hẳn lúc này cô đã bỏ chạy mất rồi.
Lục Dĩ Thành không có bất kỳ lý do nào để đùa giỡn cô cả.
Hơn nữa…
Giang Nhược Kiều thoáng nhìn sang cậu nhóc đang vừa gặm cánh gà vừa vểnh tai lên nghe lén.
Quả nhiên là có thể nhìn thấy những điểm rất quen thuộc trên người cậu nhóc này, ví dụ như mái tóc, nếu như tóc này không phải được uốn thì giống hệt như gen tóc xoăn được di truyền của nhà cô!
Cả cặp mắt nữa, đến cả nếp nhăn của mắt hai mí cũng giống nhau y như đúc!
Trời đất!
Ôi trời đất ơi!!!
Hai ngày trước cô vừa mới xem lại hình lúc nhỏ của mình, giờ đây, khi nhìn Lục Tư Nghiên, không hiểu sao lại thấy giống nhau đến thế.
Giống đến mức không nói nên lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!