Một câu chia tay trong hòa bình khiến Tưởng Diên bất ngờ như nghe sét đánh ngang tai.
Anh ta cứng đờ người ra, nhìn cô.
Mãi đến bây giờ anh ta mới nhận ra là cô thật sự muốn rời khỏi anh ta. Tựa như giãy giụa trước khi chết, anh ta nói: "Anh biết sai rồi, em không muốn nghe anh giải thích, anh sẽ không nói gì cả, Nhược Kiều, em yên tâm, anh sẽ rời khỏi nhà họ Lâm, sau này sẽ không gặp lại em ấy nữa."
Giang Nhược Kiều nghe anh ta nói thế thì cô hơi ngạc nhiên.
Bởi vì trong nguyên tác, Tưởng Diên rất có ý thức trách nhiệm với nhà họ Lâm, thực sự có tình cảm thanh mai trúc mã với Lâm Khả Tinh.
Cũng bởi vì như thế, cái cách anh ta đối xử với Lâm Khả Tinh luôn cho người ta cảm giác như người yêu mà cũng như anh trai, kết hợp với nhau, vô cùng cưng chiều, anh ta cũng xem như là rất quan tâm chăm sóc Lâm Khả Tinh.
Nhưng bây giờ anh ta lại nói ra những lời như vậy, nói gì mà dọn ra khỏi nhà họ Lâm, cũng không gặp lại Lâm Khả Tinh nữa.
Vậy thì, rốt cuộc, trong lòng anh ta, Lâm Khả Tinh có được mấy phần quan trọng?
Trừ cảm giác bất ngờ lúc đầu, cảm giác của cô phần nhiều là sự thất vọng không nói rõ ra thành lời được.
Thất vọng vì Tưởng Diên, rốt cuộc thì anh ta là loại người thế nào? Nói anh ta trọng tình cảm, nói anh có ơn tất báo, thế nhưng, giờ đây anh ta lại có thể dễ dàng nói ra việc từ giờ không gặp lại Lâm Khả Tinh nữa, nói anh ta thâm tình, nhưng trước lúc anh ta mất đi cô, anh ta lại không nhận thức được điều này.
Anh ta đối xử với cô hay với Lâm Khả Tinh đều quá tệ.
"Tưởng Diên." Giang Nhược Kiều cũng không rõ tình tiết câu chuyện có bị lệch khỏi quỹ đạo hay không: "Chuyện này mẹ anh biết không?"
Cô nói: "Dì ấy cho phép rồi sao?"
Tưởng Diên không ngờ là Giang Nhược Kiều sẽ nhắc tới mẹ anh ta vào lúc này, bị chững lại một chốc rồi mới nói: "Mẹ anh biết."
Giang Nhược Kiều quyết định sẽ nhắc nhở anh ta một lần cuối cùng: "Bây giờ tôi và anh không còn là người yêu của nhau nữa rồi, thế nên có mấy lời, anh muốn nghe thì nghe, không muốn nghe cũng không sao cả, cứ coi như tôi đang phát cáu đi. Nhưng không nói ra thì lòng tôi lại thấy khó chịu. Tưởng Diên, tôi từng nói là Lâm Khả Tinh ấy thích anh, hơn nữa, tôi chắc chắn mẹ anh cũng biết, anh có từng nghĩ, dì nghĩ gì khi để Lâm Khả Tinh đi chơi cùng chúng ta, sau khi chuyện đó xảy ra, dì lại nghĩ gì khi chạy từ trong thành phố tới đó đón Lâm Khả Tinh? Trước đây anh có thể không hiểu, không nhận ra, nhưng sau này nên để ý nhiều hơn đi, tránh cho sau này tìm được người thích hợp với mình lại phải đi đến con đường chia tay. Không tốt cho người ta mà cũng chẳng tốt cho mình."
Đây là lời khuyên của cô.
Sau khi nói xong, cô đứng dậy: "Tưởng Diên, sau này anh không cần đi khắp nơi để tìm tôi nữa, cũng không cần nghĩ cách để cứu vãn mọi chuyện, hy vọng những gì tôi nói hôm nay sẽ không cho anh ảo tưởng rằng những rắc rối giữa chúng ta có thể giải quyết được, bởi vì chúng ta thực sự không hợp nhau, việc này không liên quan đến Lâm Khả Tinh. Vẫn là câu nói đó, chia tay trong hòa bình, tôi không muốn chia tay một cách khó coi quá mức, cứ vậy đi thôi."
Chia tay là điều hiển nhiên.
Cô cũng có nguyên nhân của riêng mình, nhưng suy cho cùng, vẫn là do hai người họ không hợp nhau.
Cả đời này, cô không thể nào chấp nhận việc bạn trai mình có một cô em gái thanh mai như thế, điều khiến cô bận tâm hơn cả, đó chính là, bạn trai mình hoàn toàn không có ý thức phải phân rõ giới hạn với người ta.
Hơn nữa, mẹ Tưởng Diên… liệu dì ấy phải thấy bức bách đến cỡ nào mới dùng cách có độ khó cao như thế này để làm khó cô vậy nhỉ?
Giang Nhược Kiều đi rồi.
Cô nghĩ, sau cuộc nói chuyện này, Tưởng Diên cũng đã nhìn rõ mọi chuyện rồi nhỉ!
Chí ít anh ta sẽ không chạy khắp nơi tìm cô, cũng sẽ không nói mấy câu như muốn giải thích gì gì đó với cô nữa.
Tưởng Diên như người mất hồn mà đứng ngồi ngây ngốc tại chỗ, lúc này đây, anh ta không hề đuổi theo.
Sau khi Giang Nhược Kiều rời khỏi tầm mắt của Tưởng Diên, cô lấy điện thoại trong túi ra gọi cho Lục Dĩ Thành.
Đầu bên kia bắt máy rất nhanh.
So với những lần trước đây thì nhanh hơn rất nhiều.
Giọng nói của Lục Dĩ Thành vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh như từ trước tới nay: "Alo."
Từ nơi cô đứng tới cửa ra công viên Hồ Tâm cũng tốn một khoảng thời gian, công viên Hồ Tâm này thực sự quá rộng lớn. Cô vừa đi vừa thuận miệng hỏi anh: "Cậu với Tư Nghiên ăn cơm chưa? Tôi vừa mới xong việc, bây giờ về, hai người muốn ăn gì, tôi mua ở ngoài mang về cho."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!